Vốn dĩ lòng người đã bạc như vôi. Nếu chẳng còn gì, đành lãng quên thôi, để bám víu nhau chỉ thêm tội tình người thua cuộc. Tình yêu mục rữa dần trong cơn lốc, lạc mất rồi, ... còn ta với hư hao.
Trong giọt mực đen, tôi lướt bút để kể về câu chuyện đau lòng, nơi tình yêu đã chìm đắm trong biển nước mắt. Không còn gì để nói về chúng ta, chỉ là những kí ức hạnh phúc anh mang đi, để lại chỉ những gai góc đau thương đọng lại.
Không muốn viết về những lá thư tay, vì dư âm của chúng chỉ là tàn tro nấu sôi trong lồng ngực tối. Nỗi nhớ có chân, dẫm bừa không sao cứu rỗi. Dẫu hồn khô chiều, nhưng cảm giác cay đắng vẫn không phai mờ.
Tháng ba trở mình trên những mảnh ghép đơn côi, chiều nay con chim hoang giật mình bừng tỉnh. Không muốn níu tay một người không còn bịn rịn, giữa con đường tình, ta còn chơi vơi. Đã hơn một lần em khóc đến tàn hơi, cố giữ chút phù du trong cơn sóng cuộc đời đầy toan tính.
Nếu yêu thương là trò chơi, thì có gì để hờn giận? Vốn dĩ lòng người đã bạc như vôi. Nếu chẳng còn gì, đành lãng quên thôi, để bám víu nhau chỉ thêm tội tình người thua cuộc. Tình yêu mục rữa dần trong cơn lốc, lạc mất rồi, ... còn ta với hư hao.

Không muốn viết về những lá thư tay, vì dư âm của chúng chỉ là tàn tro nấu sôi trong lồng ngực tối. Nỗi nhớ có chân, dẫm bừa không sao cứu rỗi. Dẫu hồn khô chiều, nhưng cảm giác cay đắng vẫn không phai mờ.
Tháng ba trở mình trên những mảnh ghép đơn côi, chiều nay con chim hoang giật mình bừng tỉnh. Không muốn níu tay một người không còn bịn rịn, giữa con đường tình, ta còn chơi vơi. Đã hơn một lần em khóc đến tàn hơi, cố giữ chút phù du trong cơn sóng cuộc đời đầy toan tính.
Nếu yêu thương là trò chơi, thì có gì để hờn giận? Vốn dĩ lòng người đã bạc như vôi. Nếu chẳng còn gì, đành lãng quên thôi, để bám víu nhau chỉ thêm tội tình người thua cuộc. Tình yêu mục rữa dần trong cơn lốc, lạc mất rồi, ... còn ta với hư hao.