Chuyến hành trình đến Cao Bằng đã mang lại cho tôi không chỉ những khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ mà còn là cảm giác yên bình, tĩnh lặng và sự kết nối sâu sắc với con người, văn hóa nơi đây.
Chuyến hành trình của chúng tôi bắt đầu từ sáng sớm tại Sài Gòn, khi những ánh bình minh vừa ló rạng, còn thành phố đang dần tỉnh giấc. Đáp chuyến bay sớm ra Hà Nội, chúng tôi được hai nghệ sĩ nhiếp ảnh đón tại sân bay Nội Bài, mang theo sự nhiệt tình và niềm đam mê khám phá. Từ đây, hành trình của chúng tôi theo Quốc lộ 3, dọc theo những cung đường miền Bắc, hướng về Thái Nguyên, Bắc Kạn, rồi lên đến Cao Bằng.

Cao Bằng là một thành phố nhỏ, nhưng lại toát lên sự bình yên hiếm có, giống như một viên ngọc quý giữa lòng miền núi phía Bắc Việt Nam. Ngay lần đầu tiên đặt chân đến, tôi đã cảm nhận được sự tĩnh lặng đến lạ kỳ, như thể nơi đây được tách biệt hoàn toàn khỏi sự ồn ào, náo nhiệt của những đô thị lớn. Cao Bằng hiện ra như một nốt nhạc trầm trong bản giao hưởng của cuộc sống, nơi mà thời gian dường như trôi chậm lại, cho phép tâm hồn tìm thấy sự an nhiên, thanh thản.
Con đường dẫn vào thành phố len lỏi qua những ngọn núi xanh rì, ôm lấy từng cánh rừng vẫn còn giữ nguyên vẻ hoang sơ. Những đoạn đường gập ghềnh, khúc khuỷu, có nơi còn bị sạt lở nhưng lại tràn đầy sức sống của thiên nhiên. Hít thở sâu một hơi, cảm nhận không khí mát lành len lỏi qua từng kẽ lá, tôi như chìm đắm trong hương thơm nồng nàn của rừng cây cỏ và hơi sương sớm. Nhắm mắt lại, thế giới xung quanh dường như dừng lại, chỉ còn lại mình ta giữa mênh mông đất trời, với sự yên bình và tĩnh lặng đáng trân trọng.

Chuyến xe dừng lại giữa đỉnh đèo Gió, nơi tôi có dịp thưởng thức chén rượu lá ấm nồng cùng anh Xinh, một người dân tộc Dao đầy mến khách. Uống rượu giữa không gian rộng lớn, trong lành của núi rừng, tôi cảm nhận rõ nét sự kết nối giữa con người và thiên nhiên, sự hòa quyện của truyền thống và lòng hiếu khách. Khi bước chân vào trung tâm thành phố, lòng tôi chợt chùng xuống. Cao Bằng nhỏ nhắn với những dãy nhà mới nép mình dưới bóng cây, nhưng trong sự nhỏ bé đó, có một sức hút đặc biệt, đến từ nhịp sống chậm rãi, con người bình dị và chân thành. Những con đường nhỏ, quán xá ven đường, những cụ già ngồi trò chuyện trên băng ghế đá - tất cả tạo nên một bức tranh thanh bình mà không phải ở đâu cũng có thể tìm thấy.

Buổi chiều, khi mặt trời dần khuất sau dãy núi, ánh hoàng hôn vàng cam phủ lên thành phố một sự ấm áp, dịu dàng. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đường. Cùng nhà văn Đoàn Hoài Trung, tôi dạo bước trên con phố vắng, lắng nghe nhịp sống chậm rãi của nơi đây. Những đứa trẻ nô đùa bên dòng sông Bằng Giang, tiếng cười của chúng vang vọng cả một góc trời, khiến lòng tôi như lắng lại, nhịp tim cũng chậm hơn, nhẹ nhàng và an nhiên hơn.
Buổi cơm chiều hôm ấy thật đặc biệt. Quây quần bên mâm cơm ấm cúng là những người bạn mới quen, nhưng lại như thân thiết từ lâu: nhà văn, nhà báo, và những nghệ sĩ nhiếp ảnh - những con người có chung tình yêu dành cho đất và người Cao Bằng. Chúng tôi uống chén rượu ngô ấm lòng, nếm những món ăn dân dã mang đậm hương vị miền núi. Trong bầu không khí đượm tình người, những câu chuyện về nét văn hóa đặc trưng của các dân tộc nơi đây như mạch suối ngầm, chảy mãi không ngừng. Từ phong tục cưới hỏi, những điệu hát then mượt mà, đến cả cách mà người dân địa phương giữ gìn truyền thống qua bao thế hệ - mọi thứ đều được sẻ chia, trao đổi với nhau trong niềm hứng khởi, trong sự kết nối mà chỉ có những tâm hồn đồng điệu mới hiểu.

Đêm đến, Cao Bằng chìm trong màn sương mờ ảo, những ánh đèn đường le lói như những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm. Ngồi bên quán nước ven đường, nhìn ra ngoài, tôi như thấy mình trở về tuổi thơ, nơi những ký ức về một vùng quê yên bình, nơi tôi đã lớn lên, bỗng ùa về. Cao Bằng, dù chỉ là lần đầu đến, nhưng đã mang đến cho tôi cảm giác thân thuộc, gần gũi như đã gắn bó từ rất lâu.
Có lẽ, điều làm tôi nhớ nhất về Cao Bằng không phải là những cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ, mà chính là cảm giác yên bình, tĩnh lặng mà nơi đây mang lại. Đó là một thành phố nhỏ, nhưng lại chứa đựng cả một thế giới bình yên trong lòng nó. Với tôi, chuyến đi này không chỉ là một cuộc hành trình đến một vùng đất mới, mà còn là một chuyến khám phá tâm hồn, tìm lại những giá trị đơn giản nhưng vô cùng quý giá trong cuộc sống. Cao Bằng đã để lại trong tôi một dấu ấn khó phai, về một nơi chốn bình yên, một nhịp sống chậm rãi và những con người chân thành, mộc mạc.