Mr Hoàng Tuấn Cầm bút sắc bén, dẫn lối công lý !

Chiều tan tầm của những kẻ cô độc

Bức tranh buồn của những kẻ cô đơn giữa dòng đời vội vã, họ tìm thấy sự an ủi trong những khoảnh khắc nhỏ nhặt giữa nỗi cô đơn sâu thẳm... có lúc tôi chợt thấy đâu đấy có bóng dáng của mình... và để chia sẻ với họ, tôi lại viết cho với những lời rất ... "ngôn tình". Xin mời:
Chiều tan tầm của những kẻ cô độc là một bức tranh buồn nhuốm màu xám, khi hoàng hôn dần tắt và màn đêm buông xuống. Ánh mặt trời cuối ngày chỉ còn là những tia sáng yếu ớt, như những mảnh vỡ của hi vọng, len lỏi qua những tán cây và dãy nhà cao tầng. Đường phố vẫn đông đúc, nhưng trong lòng những kẻ cô độc, mọi thứ như ngừng lại, thời gian như chậm rãi trôi qua từng giây, từng phút.

Họ rời khỏi văn phòng, công sở với trái tim nặng trĩu và đôi mắt mệt mỏi. Những nụ cười xã giao và những lời chào hỏi vội vàng chẳng thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn họ. Đi qua những con đường quen thuộc, từng ngõ hẻm, họ cảm nhận rõ hơn sự lạnh lẽo và cô đơn. Những ánh đèn đường dài vô tận chỉ càng làm nổi bật thêm sự lạc lõng, cô độc giữa dòng người tấp nập.
20230129 082421

Những kẻ cô độc thường tìm đến những góc khuất của thành phố, nơi họ có thể lặng lẽ suy tư mà không bị ai quấy rầy. Quán cà phê nhỏ nơi góc phố, với ánh đèn vàng ấm áp, trở thành nơi trú ẩn tạm thời. Họ ngồi đó, nhấp từng ngụm cà phê đắng, nhìn ra cửa sổ, nơi dòng người vội vã đi qua, mỗi người đều có một điểm đến, một người chờ đợi. Nhưng họ thì không, chẳng có ai ở nhà chờ đợi, chẳng có vòng tay ấm áp nào để trở về.

Những kẻ cô độc thường bước đi một mình trên những con đường dài, không mục đích, không phương hướng. Họ lắng nghe tiếng bước chân mình vọng lại trong đêm, như muốn khẳng định rằng mình vẫn còn tồn tại. Tiếng còi xe, tiếng nói cười của người đi đường chỉ làm cho họ cảm thấy thêm phần lạc lõng. Đôi khi, họ dừng lại trước một cửa hàng sách cũ, lật giở vài trang sách với hy vọng tìm thấy sự an ủi trong những con chữ. Nhưng ngay cả những trang sách cũng chỉ là bạn đồng hành tạm thời, không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim.

Trong những công viên vắng lặng, họ ngồi hàng giờ bên bờ hồ, ngắm nhìn mặt nước phẳng lặng, như thể dòng nước có thể cuốn đi mọi nỗi buồn, mọi lo âu. Họ ngước nhìn lên bầu trời, nơi những ngôi sao bắt đầu hiện ra, le lói trong đêm tối. Ánh trăng nhợt nhạt soi rọi, nhưng chẳng đủ để xua tan bóng tối trong lòng họ. Mọi thứ xung quanh dường như đều đang quay lưng lại, chỉ còn lại chính họ và nỗi cô đơn bao trùm.

Những kẻ cô độc trong chiều tan tầm thường tìm đến những nơi không ai biết đến, những góc khuất của cuộc sống. Họ ngồi trên những băng ghế lạnh lẽo, lắng nghe tiếng gió thổi qua, cảm nhận từng cơn gió lạnh buốt len lỏi vào tâm hồn. Họ ngắm nhìn những chiếc lá rơi rụng, như chính bản thân mình đang rơi vào sự trống vắng, lạc lõng giữa dòng đời.
Cô độc, tìm chai rượu ngon, rồi thưởng thức... để cảm nhận vị chát của rượu.

Trong những giây phút cô đơn ấy, họ học cách chấp nhận nỗi buồn như một phần của cuộc sống. Họ tìm thấy niềm an ủi trong những điều nhỏ nhặt, từ tiếng chim hót vang trong công viên, từ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường, từ những bài hát buồn vang lên từ quán cà phê bên đường. Nhưng sâu thẳm trong lòng, họ vẫn mang một nỗi khao khát, một hi vọng mong manh rằng một ngày nào đó, họ sẽ không còn phải bước đi một mình, sẽ có ai đó nắm tay họ, cùng chia sẻ những buồn vui của cuộc đời.

Chiều tan tầm của những kẻ cô độc là một bức tranh buồn, một bản nhạc không lời đầy xót xa. Nhưng cũng chính trong nỗi cô đơn ấy, họ tìm thấy sức mạnh để tiếp tục sống, để tiếp tục hi vọng và chờ đợi một ngày mai tươi sáng hơn, nơi mà tình yêu và hạnh phúc sẽ đến với họ, xua tan đi mọi nỗi buồn và cô đơn.

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây