Trên con đường vắng vẻ, anh lặng lẽ bước đi với chân tay run rẩy. Mỗi lần xa em là một nỗi đau không nguôi khiến anh tìm đến... để quên nỗi buồn, nhưng càng quên lại càng nhớ thêm.
Trên con đường vắng vẻ, ánh chiều tà trải mờ mịt khắp nẻo. Bước chân anh âm thầm, lặng lẽ, xiêu vẹo như hình bóng anh Chí 'con trai' Nam Cao. Tay chân anh không ngừng run rẩy, nhấp nhô vô hình vì... nhớ em.
Em biết không, mỗi lần xa em, khoảng cách xa nhau rất rộng lớn và không thể vượt qua, trở thành một vết thương không dứt, luôn đau đớn và nhớ mong không nguôi.


Mỗi lần như thế, những cơn sóng cảm xúc cuồn cuộn như biển khơi, vỗ về tận tâm can, làm anh trở nên mỏi mệt, khao khát sự êm đềm, sự bình yên. Vì thế, chén rượu trở thành một liều thuốc giảm đau, một cách để anh vùi đầu vào quên lãng, để cho giấc ngủ không còn bị ám ảnh bởi hình ảnh em trong mộng.
Nhưng từng giọt rượu, từng hơi men say, đã dần biến đổi anh, biến anh từ người uống rượu để quên thành người uống rượu để nhớ. Nghiện rượu đã dần trở thành bóng ma không thể thoát khỏi, kẹt chân anh trong vòng xoáy đau khổ, khiến tay chân anh không còn nằm yên, mà phải run rẩy, là sự đáp trả của cơ thể, của linh hồn trước gánh nặng tương tư không thể giải thoát.
Nếu một ngày nào đó anh trở thành Chí Phèo thì mẹ của Chí em sẽ được uư tiên.
Nếu một ngày nào đó anh trở thành Chí Phèo thì mẹ của Chí em sẽ được uư tiên.