Mr Hoàng Tuấn Cầm bút sắc bén, dẫn lối công lý !

Nỗi buồn chiều tan tầm: Lạc lối giữa phố phường

Sau giờ tan tầm, tôi lạc lối giữa phố phường, tìm đến quán trà và quán bia vỉa hè, nhâm nhi từng ngụm nhỏ để xóa tan nỗi buồn cô đơn.

Khi tan tầm, nỗi buồn lại ập đến, phủ kín tâm hồn tôi như một lớp sương mù dày đặc. Giữa dòng người hối hả trở về nhà, tôi lạc lõng, không biết phải đi đâu. Những con phố nhộn nhịp, những cửa hàng sáng đèn, tất cả dường như chỉ làm nổi bật thêm cảm giác cô đơn trong lòng.
z5458985630121 4fee5db878c842f03aff2f257b4521fd

Tôi quyết định tìm một quán trà nhỏ ở góc phố, nơi mà ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi xuống bàn ghế gỗ đơn sơ. Bước vào quán, tôi chọn cho mình một góc khuất, xa rời sự ồn ào của cuộc sống bên ngoài. Cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại mình tôi, lặng lẽ và trầm ngâm.

Nhâm nhi từng ngụm trà nóng, tôi cảm nhận từng đợt hương vị thanh khiết lan tỏa, như đang cố gắng xóa tan từng thớ thịt của nỗi buồn. Mỗi giọt trà như mang theo một chút an ủi, một chút ấm áp giữa dòng đời lạnh lẽo. Nhưng rồi, nỗi buồn vẫn còn đó, vẫn dai dẳng bám lấy tâm hồn tôi.
z5458985630098 3decee2f74ccdc5b8d4adeca71f6d41b

Chẳng mấy chốc, tôi lại đứng lên, bước ra khỏi quán trà. Đôi chân vô định dẫn lối đến một quán bia vỉa hè, nơi những chiếc bàn nhựa giản đơn nằm rải rác dưới ánh đèn đường. Tôi ngồi xuống, gọi một cốc bia lạnh, và lại tiếp tục nhâm nhi, từng ngụm từng ngụm, như muốn hòa tan nỗi buồn vào dòng bia mát lạnh.

Người qua lại vẫn tấp nập, tiếng cười nói vang lên từ những bàn bên cạnh, nhưng với tôi, tất cả chỉ là những âm thanh xa lạ. Tôi ngồi đó, một mình đối diện với nỗi buồn, với những suy nghĩ mông lung về cuộc đời. Cảm giác như mọi thứ trở nên vô nghĩa, như mình đang trôi dạt trong biển cả mênh mông, không bến bờ.

Giữa những ngụm bia và dòng suy nghĩ bất tận, tôi cố tìm kiếm một chút bình yên, một chút an ủi trong khoảnh khắc cô đơn này. Nhưng rồi, tôi nhận ra rằng, có lẽ, nỗi buồn này không thể dễ dàng tan biến, nó là một phần của cuộc sống, của những chiều tan tầm đầy trống trải.

Và thế là, tôi lại đứng lên, bước đi trong màn đêm, tiếp tục cuộc hành trình vô định của mình, mang theo nỗi buồn và hy vọng rằng một ngày nào đó, tôi sẽ tìm thấy nơi mình thuộc về.


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây