Trong cơn mưa nặng hạt của ngày Báo chí, tôi nhớ lại những bài phóng sự điều tra đầy tự hào nhưng cũng đầy lặng lẽ và những chỉ trích cay đắng, khi con đường nhà báo tôi chọn đan xen ánh sáng và bóng tối.
Ngoài trời mưa như trút nước, từng giọt mưa rơi xuống mái tôn kêu lách tách, hòa quyện cùng tiếng sấm rền vang làm cho không gian thêm phần u ám và lạnh lẽo. Tôi vội vã bước nhanh trên con đường ngập nước, tránh những vũng nước sâu làm bắn tung tóe lên chân.
Bất chợt, tôi dừng lại trước một cửa hàng, ánh mắt bắt gặp tấm áp phích treo cao với dòng chữ nổi bật: "Chúc mừng ngày Báo chí!" Lòng tôi chợt rung lên một cảm xúc khó tả. Mưa vẫn rơi, từng hạt như những giọt lệ của trời, nhưng lòng tôi thì đã ngập tràn những suy nghĩ về nghề báo.
Giật mình nhớ lại, tôi cũng là nhà báo. Một nghề mà tôi đã chọn, đã yêu và cống hiến. Nhớ có khi tôi tự hào với những bài phóng sự điều tra, những bài viết "sắc như dao cạo" đã lật tẩy biết bao vụ việc, từ tham ô, tham nhũng đến cướp giật, lừa lọc, từ đám bụi đời đến lũ trọc phú, bè quan chức... Những lúc ấy, tôi thấy mình như một chiến binh trên mặt trận thông tin, không ngại khó khăn, nguy hiểm. Nhưng, tôi vẫn lặng lẽ, lủi thủi, không muốn ai biết những phóng sự điều tra đó là của mình. Tôi phải dùng những bút danh khác nhau, mỗi bút danh là một phần con người tôi, một mảnh ghép của cuộc đời phóng viên.
Thế rồi, có một lần, một người mà tôi rất trân quý đã chửi thẳng vào mặt tôi: "Anh phải ăn năn sám hối đi, anh đã làm cho bao gia đình tan nát, bao người mất việc, mất sự nghiệp, tù tội..." Lời nói ấy như một lưỡi dao cắt vào lòng tôi. Trong khoảnh khắc, lòng tôi lạnh tanh, cảm giác như tất cả những cố gắng, tâm huyết của mình đều bị phủ nhận. Tôi chỉ biết im lặng, không thể giải thích hay biện hộ, vì tôi hiểu rằng công việc của mình không chỉ có ánh sáng mà còn cả bóng tối.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, từng hạt mưa nặng nề hơn, như muốn cuốn trôi đi mọi thứ. Tôi bước tiếp, hòa mình vào cơn mưa, lòng tự nhủ sẽ vẫn kiên định với con đường mình đã chọn, dù gian nan, dù phải đối mặt với những chỉ trích, hiểu lầm. Tôi, là một nhà báo, một người kể lại những câu chuyện của cuộc đời, và đôi khi, chính cuộc đời cũng kể lại câu chuyện của tôi.
Ngày Báo chí, một ngày để tự hào và tri ân. Và tôi, là một nhà báo, cũng có một phần nhỏ trong ngày đặc biệt này.
Bất chợt, tôi dừng lại trước một cửa hàng, ánh mắt bắt gặp tấm áp phích treo cao với dòng chữ nổi bật: "Chúc mừng ngày Báo chí!" Lòng tôi chợt rung lên một cảm xúc khó tả. Mưa vẫn rơi, từng hạt như những giọt lệ của trời, nhưng lòng tôi thì đã ngập tràn những suy nghĩ về nghề báo.

Giật mình nhớ lại, tôi cũng là nhà báo. Một nghề mà tôi đã chọn, đã yêu và cống hiến. Nhớ có khi tôi tự hào với những bài phóng sự điều tra, những bài viết "sắc như dao cạo" đã lật tẩy biết bao vụ việc, từ tham ô, tham nhũng đến cướp giật, lừa lọc, từ đám bụi đời đến lũ trọc phú, bè quan chức... Những lúc ấy, tôi thấy mình như một chiến binh trên mặt trận thông tin, không ngại khó khăn, nguy hiểm. Nhưng, tôi vẫn lặng lẽ, lủi thủi, không muốn ai biết những phóng sự điều tra đó là của mình. Tôi phải dùng những bút danh khác nhau, mỗi bút danh là một phần con người tôi, một mảnh ghép của cuộc đời phóng viên.
Thế rồi, có một lần, một người mà tôi rất trân quý đã chửi thẳng vào mặt tôi: "Anh phải ăn năn sám hối đi, anh đã làm cho bao gia đình tan nát, bao người mất việc, mất sự nghiệp, tù tội..." Lời nói ấy như một lưỡi dao cắt vào lòng tôi. Trong khoảnh khắc, lòng tôi lạnh tanh, cảm giác như tất cả những cố gắng, tâm huyết của mình đều bị phủ nhận. Tôi chỉ biết im lặng, không thể giải thích hay biện hộ, vì tôi hiểu rằng công việc của mình không chỉ có ánh sáng mà còn cả bóng tối.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, từng hạt mưa nặng nề hơn, như muốn cuốn trôi đi mọi thứ. Tôi bước tiếp, hòa mình vào cơn mưa, lòng tự nhủ sẽ vẫn kiên định với con đường mình đã chọn, dù gian nan, dù phải đối mặt với những chỉ trích, hiểu lầm. Tôi, là một nhà báo, một người kể lại những câu chuyện của cuộc đời, và đôi khi, chính cuộc đời cũng kể lại câu chuyện của tôi.
Ngày Báo chí, một ngày để tự hào và tri ân. Và tôi, là một nhà báo, cũng có một phần nhỏ trong ngày đặc biệt này.