Nhân kỷ niệm 99 năm Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam, tôi bất ngờ nhận được lẵng hoa lan từ người vợ yêu thương, như một lời nhắc nhở về tình yêu và sự ủng hộ không ngừng nghỉ trong cuộc sống và sự nghiệp của mình.
Chiều qua, nhân kỷ niệm 99 năm Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam, tôi và Đại tá, Nhà văn, Nhà báo Đoàn Hoài Trung cùng ngồi hàn huyên, nhâm nhi chén trà trong không gian yên bình. Nhà báo Đoàn Hoài Trung, từng là phóng viên quân đội, đã trải qua nhiều trận mạc và có vô số tác phẩm xuất sắc. Tôi, từng là nhà báo viết pháp luật điều tra, ngồi trong căn phòng lặng lẽ, không ai nói với ai. Năm nay, đến ngày 20/6 mà không có ai tặng hoa hay chúc mừng. Có lẽ do doanh nghiệp gặp khó khăn, các cơ quan đoàn thể cũng phải thắt lưng buộc bụng.
Buổi sáng hôm nay, khi ánh nắng đầu ngày len lỏi qua khe cửa, tôi đã dự định viết một bài chia sẻ về những kỷ niệm làm nghề. Bước vào văn phòng, lòng tôi đã chuẩn bị cho một ngày làm việc bình thường, không kỳ vọng gì hơn ngoài sự tĩnh lặng và niềm đam mê viết lách. Nhưng khi mở cửa phòng, tôi bất ngờ thấy một lẵng hoa lan trắng tinh khiết, món quà từ người vợ yêu quý. Những bông hoa lan như gửi gắm bao tình cảm nồng nàn, chan chứa từ cô ấy. Cảm xúc bất ngờ, vui mừng và xúc động trào dâng trong lòng tôi.
Không chỉ vậy, tôi còn nhận được một bó hoa từ nhân viên. Những đóa hoa tươi thắm như lời chúc mừng, động viên chân thành từ những người cộng sự, khiến tôi cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm, thêm động lực và niềm tin vào con đường mình đang đi.
Những món quà này nhắc nhở tôi rằng dù ở đâu, làm gì, vẫn có những người nhớ và trân trọng công việc của chúng tôi. Vợ tôi, người luôn ở bên cạnh, động viên và chia sẻ với tôi từng khó khăn, từng niềm vui nỗi buồn, đã làm tôi cảm nhận được tình yêu và sự ủng hộ của cô ấy là nguồn động viên lớn nhất, là ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim tôi.
Nghĩ lại, không bù trước đây khi còn là phóng viên điều tra, hoa và quà tràn ngập vào mỗi dịp kỷ niệm. Mỗi lần kỷ niệm là mỗi lần căn phòng trở nên rực rỡ, những lời chúc mừng, những nụ cười, những cái bắt tay thật chặt khiến lòng người cảm thấy tự hào. Những ký ức đó luôn nhắc nhở về một thời kỳ rực rỡ, đầy hào hùng và kiêu hãnh.
Nhìn lẵng hoa lan trước mắt, tôi như thấy hình ảnh người vợ yêu thương đang mỉm cười, ánh mắt trìu mến. Tôi biết rằng, dù công việc có vất vả đến đâu, tôi và cô ấy vẫn luôn ở bên nhau, cùng vượt qua mọi thử thách. Chính điều này đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, để tiếp tục cống hiến, tiếp tục viết về những giá trị tốt đẹp mà tôi luôn theo đuổi.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, chỉ có vợ và những người thân bên cạnh là luôn ủng hộ, động viên và sẻ chia, dù cho cuộc sống có khó khăn đến đâu. Chính tình yêu và sự gắn bó ấy đã tạo nên động lực mạnh mẽ, giúp tôi vượt qua mọi trở ngại.
Trong ánh nắng dịu dàng của buổi sáng, tôi cảm thấy lòng mình ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Những món quà nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa đã khiến ngày kỷ niệm 99 năm Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam trở nên đặc biệt và đáng nhớ. Tôi sẽ tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, với niềm tin và tình yêu từ gia đình, vợ yêu quý và những cộng sự đáng mến.
Món quà này xin được chia sẻ cùng Đại tá Đoàn Hoài Trung và những đồng nghiệp bị lãng quên.

Buổi sáng hôm nay, khi ánh nắng đầu ngày len lỏi qua khe cửa, tôi đã dự định viết một bài chia sẻ về những kỷ niệm làm nghề. Bước vào văn phòng, lòng tôi đã chuẩn bị cho một ngày làm việc bình thường, không kỳ vọng gì hơn ngoài sự tĩnh lặng và niềm đam mê viết lách. Nhưng khi mở cửa phòng, tôi bất ngờ thấy một lẵng hoa lan trắng tinh khiết, món quà từ người vợ yêu quý. Những bông hoa lan như gửi gắm bao tình cảm nồng nàn, chan chứa từ cô ấy. Cảm xúc bất ngờ, vui mừng và xúc động trào dâng trong lòng tôi.
Không chỉ vậy, tôi còn nhận được một bó hoa từ nhân viên. Những đóa hoa tươi thắm như lời chúc mừng, động viên chân thành từ những người cộng sự, khiến tôi cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm, thêm động lực và niềm tin vào con đường mình đang đi.
Những món quà này nhắc nhở tôi rằng dù ở đâu, làm gì, vẫn có những người nhớ và trân trọng công việc của chúng tôi. Vợ tôi, người luôn ở bên cạnh, động viên và chia sẻ với tôi từng khó khăn, từng niềm vui nỗi buồn, đã làm tôi cảm nhận được tình yêu và sự ủng hộ của cô ấy là nguồn động viên lớn nhất, là ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim tôi.

Nghĩ lại, không bù trước đây khi còn là phóng viên điều tra, hoa và quà tràn ngập vào mỗi dịp kỷ niệm. Mỗi lần kỷ niệm là mỗi lần căn phòng trở nên rực rỡ, những lời chúc mừng, những nụ cười, những cái bắt tay thật chặt khiến lòng người cảm thấy tự hào. Những ký ức đó luôn nhắc nhở về một thời kỳ rực rỡ, đầy hào hùng và kiêu hãnh.
Nhìn lẵng hoa lan trước mắt, tôi như thấy hình ảnh người vợ yêu thương đang mỉm cười, ánh mắt trìu mến. Tôi biết rằng, dù công việc có vất vả đến đâu, tôi và cô ấy vẫn luôn ở bên nhau, cùng vượt qua mọi thử thách. Chính điều này đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, để tiếp tục cống hiến, tiếp tục viết về những giá trị tốt đẹp mà tôi luôn theo đuổi.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, chỉ có vợ và những người thân bên cạnh là luôn ủng hộ, động viên và sẻ chia, dù cho cuộc sống có khó khăn đến đâu. Chính tình yêu và sự gắn bó ấy đã tạo nên động lực mạnh mẽ, giúp tôi vượt qua mọi trở ngại.
Trong ánh nắng dịu dàng của buổi sáng, tôi cảm thấy lòng mình ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Những món quà nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa đã khiến ngày kỷ niệm 99 năm Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam trở nên đặc biệt và đáng nhớ. Tôi sẽ tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, với niềm tin và tình yêu từ gia đình, vợ yêu quý và những cộng sự đáng mến.
Món quà này xin được chia sẻ cùng Đại tá Đoàn Hoài Trung và những đồng nghiệp bị lãng quên.