Tưởng yêu em – người đàn bà đã cũ/ hóa ra tôi – chỉ kẻ đứng bên đời.
Tôi yêu em – đời đàn bà đã cũ…
Tôi yêu em, hay đúng hơn, tôi tưởng rằng mình yêu em.
Tôi tưởng mình yêu đôi mắt đã từng ướt sũng vì một ai đó, tưởng rằng tôi đủ kiên nhẫn để đợi em mở lòng sau những vết thương còn hằn sâu nơi ngực trái. Tôi tưởng mình sẽ là người cuối cùng, người có thể vỗ về em sau bao nhiêu giông bão.
Tôi tưởng mình yêu em khi em im lặng, khi em nhìn đời bằng ánh mắt đã thấu suốt mọi bi ai. Tôi tưởng mình đủ rộng lượng để không tò mò về những ngày cũ, không ghen với những ký ức mà em chưa từng kể.
Tôi tưởng mình đủ mạnh mẽ để yêu một người đàn bà đã cũ, một người không còn cuồng si, không còn ảo tưởng, không còn vội vã. Tôi tưởng rằng mình yêu cả những tổn thương của em, cả những nỗi buồn em đã chôn giấu, cả những lần em vô thức buông tiếng thở dài giữa cuộc đời vốn dĩ không dễ dàng.
Nhưng đó là tôi tưởng thế.
Bởi yêu một người đàn bà đã cũ, không chỉ là chuyện của trái tim. Mà là chuyện của sự nhẫn nại, của những giấc mơ bị kìm hãm, của những đợi chờ đôi khi chẳng có hồi đáp. Yêu một người đã đi qua quá nhiều mất mát, có đôi khi là tự nhốt mình trong một khoảng không vô hình, nơi em không cho ai chạm vào quá khứ, không để ai bước vào những góc tối trong tâm hồn.
Tôi tưởng mình đủ kiên trì để chờ một ngày em nói yêu tôi. Nhưng hóa ra, tôi chỉ là một kẻ dừng chân bên đời em một chút, đủ để thấy được những vết xước em mang, nhưng không đủ sức để cùng em bước tiếp.
Tôi yêu em. Không, tôi tưởng thế.
Tags: đàn bà