Cơn bão số 13 vừa quét qua, để lại miền Trung tan hoang với hàng trăm con tàu gãy nát, những làng chài ngổn ngang trong bùn nước và nước mắt.
Những hình ảnh từ báo Người Lao Động khiến ai nhìn cũng nghẹn lại: hàng trăm con tàu gãy nát, nghiêng ngả, nằm chồng chất lên nhau bên bờ biển miền Trung; những người dân lam lũ lặng lẽ nhặt nhạnh từng tấm lưới, từng chiếc rổ nhựa đỏ giữa đống đổ nát của cuộc đời. Sau một đêm bão qua, biển không còn là biển hiền hòa nữa – nó phơi bày sức mạnh khốc liệt của thiên nhiên và cả sự mong manh của phận người.
Miền Trung – dải đất gầy giữa hai đầu Tổ quốc, quanh năm oằn mình chịu nắng hạn, bão giông. Mỗi mùa mưa về, người miền Trung lại thấp thỏm lo toan, chuẩn bị cho điều không thể chuẩn bị hết được. Bão số 13 năm nay như một nhát dao quét qua làng chài, cuốn theo bao công sức, mồ hôi và cả nước mắt của những người bám biển. Những con tàu từng là "ngôi nhà thứ hai" của ngư dân, nay nằm chỏng chơ, vỡ nát như xác thân của chính họ sau một trận cuồng phong.

Giữa đống đổ nát, có những ánh mắt vẫn sáng lên. Ánh mắt của người phụ nữ cầm chiếc sọt nhựa đỏ – như đang gắng nhặt lại một phần cuộc sống cũ. Ánh mắt ấy có nỗi đau, có niềm tiếc nuối, nhưng cũng có một sự kiên cường lạ lùng – thứ bản năng sinh tồn mà chỉ người miền Trung mới thấm đến tận cùng. Bởi họ hiểu rằng, bão rồi sẽ tan, biển lại xanh, và con người phải đứng dậy, dù tay trắng.
Có người nói: “Miền Trung là nơi của những con người chịu thương chịu khó.” Nhưng thực ra, không chỉ là chịu đựng. Họ còn là biểu tượng của nghị lực, của tinh thần không khuất phục. Khi mái nhà bị tốc, họ dựng lại; khi tàu bị vỡ, họ vá lại từng tấm ván; khi biển nổi giận, họ vẫn chờ ngày ra khơi, vì đó không chỉ là nghề – đó là sinh mệnh.

Trong cơn thịnh nộ của thiên nhiên, chúng ta thấy rõ hơn tình người. Những đoàn cứu trợ đang khẩn trương, những bàn tay nối dài từ khắp mọi miền đất nước – tất cả đều hướng về miền Trung. Bão có thể cuốn đi vật chất, nhưng không thể cuốn đi tình người Việt Nam – thứ tài sản quý giá nhất mà dân tộc này từng giữ.
Cơn bão số 13 qua đi, nhưng hậu quả nó để lại sẽ còn rất lâu mới nguôi. Bờ biển tan hoang, làng chài ngổn ngang, nhiều gia đình trắng tay. Nhưng giữa khung cảnh tang thương ấy, có một thứ không thể gãy đổ – đó là ý chí và lòng tin.
Miền Trung sẽ lại đứng dậy, như đã từng hàng trăm năm qua. Bởi nơi ấy, trong tim mỗi người dân, luôn có một ngọn đèn dầu – nhỏ bé nhưng không bao giờ tắt.
Ảnh: Báo Người Lao Động
Cảm nghĩ: Hoàng Tuấn
Tags: tan hoang, ngổn ngang
Ý kiến bạn đọc
Hoàng Tuấn





