Mr Hoàng Tuấn Cầm bút sắc bén, dẫn lối công lý !

Góc tối

Hai chữ “góc tối” không chỉ là khoảng không gian thiếu ánh sáng, mà còn là phần sâu thẳm trong tâm hồn, nơi con người đối diện với bản ngã, với nỗi sợ và giới hạn của chính mình. Đó là nơi những giá trị thật của cuộc sống và xã hội được soi rọi rõ nhất — không phải bằng ánh đèn, mà bằng lương tri.
Có những buổi tối, tôi tắt hết đèn, chỉ để lại một ngọn nến nhỏ. Ngọn lửa chập chờn soi bóng tôi in lên tường – méo mó, lạ lẫm, và xa lạ đến mức chính tôi cũng không nhận ra. Khi ấy, tôi hiểu: trong mỗi con người, luôn tồn tại một góc tối – nơi ánh sáng lý trí không soi tới, nơi cái “tôi thật” vẫn đang thở. 
 
Mỗi người đều có một câu chuyện thầm kín mà họ không muốn kể, một vết xước mà họ không muốn ai chạm vào. Ở đó có nỗi sợ, có ích kỷ, có yếu đuối, có cả những phút giây lầm lỗi. Ta thường che giấu góc tối ấy bằng nụ cười, bằng danh xưng, bằng vẻ đạo mạo của một “người tốt”. Nhưng khi đêm xuống, khi không còn ai chứng kiến, ta lại thấy mình trần trụi giữa sự thật.
 
Có người mang góc tối là một quá khứ không muốn nhớ; có người là một sai lầm không thể sửa; có người là sự ghen tị, đố kỵ, hoặc nỗi hận thù chưa được tha thứ. Tất cả đều giống nhau ở điểm: nó khiến ta không yên. 
 
Chúng ta càng cố chối bỏ, nó càng lớn dần trong im lặng. Chỉ đến khi dám nhìn thẳng vào nó, ta mới thật sự trưởng thành. 
 
Người mạnh mẽ không phải là người không có bóng tối, mà là người biết soi đèn trong chính bóng tối của mình. 
 
Một thành phố có thể sáng rực suốt đêm, nhưng chỉ cần rẽ vào một con hẻm nhỏ, ánh sáng ấy tắt phụt. Ở đó, là những người mẹ mưu sinh trong quán cơm bụi, những đứa trẻ nhặt ve chai, những người già ngồi bên góc chợ. Xã hội nào cũng có mặt tối – nơi những điều lẽ ra được quan tâm lại bị lãng quên, nơi đồng tiền đôi khi lấn át đạo đức, nơi con người dửng dưng trước nỗi đau của nhau.
 
Góc tối của xã hội không phải là cái nghèo, mà là sự thờ ơ. 
 
Người ta có thể like một bài viết về từ thiện, nhưng ngoảnh mặt khi gặp người thật đang cần giúp đỡ. Họ có thể phẫn nộ khi thấy bất công trên mạng, nhưng im lặng khi nó xảy ra ở cơ quan mình. 
 
Chúng ta đang sống trong một thời đại nhiều ánh sáng – ánh sáng công nghệ, ánh sáng tri thức – nhưng lại thiếu đi ánh sáng của lòng nhân.
Và có lẽ, bóng tối lớn nhất của xã hội chính là khi người ta tin rằng mình đã đủ sáng. 
 
Có những góc tối không nằm trong trái tim, mà trong đầu. Khi ta tin rằng mình đúng – tuyệt đối đúng – thì đó là lúc bóng tối bắt đầu len vào. 
 
Góc tối của nhận thức là nơi con người phán xét người khác bằng tiêu chuẩn riêng, lấy kinh nghiệm cá nhân làm chân lý, lấy số đông làm sự thật. Người ta không còn muốn lắng nghe, mà chỉ muốn được nghe chính mình nói. 
 
Ta sợ sự khác biệt, sợ những điều không giống quan điểm của ta, sợ bị phản biện. Và từ nỗi sợ ấy, ta dựng nên những “bức tường nhận thức” – vừa để bảo vệ bản thân, vừa để cô lập mình. 
 
Một xã hội văn minh không phải là nơi chỉ có những điều đúng, mà là nơi người ta biết đặt câu hỏi về cái đúng. 
 
Vì không có ánh sáng nào vĩnh viễn nếu không đi qua bóng tối của nhận thức sai lầm. 
 
Chúa không tạo ra bóng tối để trừng phạt con người. Ngài tạo ra nó để con người biết trân quý ánh sáng.
Góc tối chính là nơi ta được mài giũa, được thử thách, được nhìn thấy mình rõ hơn. 
 
Những người từng vấp ngã, từng sa ngã, từng chịu tổn thương – lại thường là những người hiểu rõ giá trị của sự tha thứ và lòng nhân hơn ai hết. 
 
Bóng tối không phải là kẻ thù, mà là người bạn – nếu ta biết nhìn nó bằng đôi mắt trung thực. Cũng như đêm đen không giết được bình minh, góc tối không thể giết chết phần sáng trong mỗi người. 
 
Chỉ cần ta không để nó nuốt chửng, thì bóng tối cũng sẽ trở thành nền để ánh sáng của ta rực lên. 
 
Có những người dùng cả đời để che giấu góc tối, và họ mệt mỏi. Có những người dám đối diện nó, và họ bình an. 
 
Chúng ta không cần trở nên hoàn hảo – chỉ cần thật. Thật với nỗi sợ, thật với sai lầm, thật với khát khao được tốt hơn. 
 
Chỉ khi thừa nhận bóng tối, ánh sáng mới trở nên có nghĩa. 
 
Tôi từng gặp một người phụ nữ, đã trải qua những năm tháng tăm tối nhất trong đời: mất việc, ly hôn, bệnh tật. Khi tôi hỏi điều gì giúp chị vượt qua, chị nói: “Tôi không cầu xin Chúa lấy đi bóng tối, tôi chỉ xin Ngài cho tôi một ngọn đèn để bước qua nó.” 
 
Câu nói ấy khiến tôi lặng người. Hóa ra, hạnh phúc không đến từ việc không có góc tối, mà từ việc biết bước đi trong bóng tối mà không đánh mất lòng tin. 
 
Cuộc sống, cũng như một bức tranh sơn dầu – có sáng, có tối, có lẫn lộn giữa hai màu. Nếu chỉ toàn ánh sáng, bức tranh sẽ phẳng và vô hồn. 
 
Góc tối làm nên chiều sâu. Như nốt trầm làm nên bản nhạc. Như giọt lệ làm nên niềm vui. 
 
Hãy học cách sống với góc tối, như ta học cách yêu lấy những phần chưa hoàn thiện của mình. 
 
Bởi lẽ, ai trong chúng ta cũng đang đi trên con đường giữa hai bờ: sáng và tối. Và điều khiến ta khác nhau, không phải là ai ít bóng tối hơn, mà là ai biết biến bóng tối thành ánh sáng cho người khác soi đường. 
 
“Và Thiên Chúa phán: Hãy có ánh sáng.”  Ánh sáng ấy, không chỉ tỏa ra từ mặt trời – mà còn từ những linh hồn biết đứng dậy giữa bóng đêm.
 

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây