Trách chi số phận? Trách chi đời? Một ngày trước đây thôi, tôi còn ngồi lặng bên góc bàn nhỏ, viết truyện ký “Bên bờ vực thẳm”, ghi lại hành trình cay đắng và đẫm nước mắt của một người đàn ông đã từng nghĩ mình bất hạnh nhất đời. Tôi viết với nỗi đau chưa kịp lành, với trái tim rách nát và ánh mắt của kẻ từng sống sót sau cú ngã thảm khốc của cuộc đời.
Người đàn ông trong truyện là chính tôi, là tôi của hai mươi lăm năm trước. Tôi viết về anh như một nhân chứng khách quan, nhưng thật ra là đang nói chuyện với chính mình – đứa con hoang của những giấc mơ đổ vỡ, của những ngọn lửa đã tắt và những con đường tưởng chừng không còn lối thoát. Hai mươi lăm năm, một vòng đời quay cuồng giữa tha thứ và trách móc, giữa nụ cười gượng gạo và nước mắt rơi trong đêm.
Ngày ấy, tôi tưởng đã rơi xuống đáy sâu không còn ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của mình. Nhưng nàng – một người con gái với ánh mắt dịu hiền và tấm lòng rộng mở – đã đưa tay ra kéo tôi khỏi bờ vực ấy. - Đó là nàng của tôi trong truyện ký.
25 năm sau. Nàng xuất hiện - không cần nhiều lời, không đòi hỏi điều gì, nàng chỉ lặng lẽ hiện diện như một cơn gió lành. Chính nàng đã đưa tôi đến với Ngài – Chúa Kitô, Đấng mà khi ấy tôi còn chưa hiểu trọn vẹn, chỉ biết rằng nơi ánh mắt của nàng có một tình yêu vượt quá điều trần gian có thể cho đi.
25 năm sau. Nàng xuất hiện - không cần nhiều lời, không đòi hỏi điều gì, nàng chỉ lặng lẽ hiện diện như một cơn gió lành. Chính nàng đã đưa tôi đến với Ngài – Chúa Kitô, Đấng mà khi ấy tôi còn chưa hiểu trọn vẹn, chỉ biết rằng nơi ánh mắt của nàng có một tình yêu vượt quá điều trần gian có thể cho đi.
Đến với Chúa, không phải bằng một cuộc cải đạo rầm rộ, không phải bằng tiếng chuông nhà thờ hay nghi thức rửa tội hoa mỹ. Tôi đến với Ngài bằng những vết thương. Và có lẽ, đó là lý do Ngài đón tôi vào lòng.
Tôi đã nghĩ cuộc đời mình sẽ được sang trang, rằng sau khi gặp Ngài, mọi đau khổ sẽ chấm dứt. Nhưng không, Ngài không hứa hạnh phúc dễ dãi. Ngài chỉ hứa sẽ đi cùng tôi, qua từng cơn giông, từng con sóng, từng đêm tối không trăng. Và Ngài đã giữ lời.
Tôi cưới nàng làm vợ. Những tưởng mình đã bước vào con đường bình yên. Nhưng cuộc sống gia đình không đơn giản là những bữa cơm vui. Nó còn là trách nhiệm, là thử thách, là sự va chạm giữa hai thế giới khác biệt. Tôi không chỉ phải làm việc vì những đứa con của tôi, vì nàng, vì gia đình hai bên – mà còn phải sống sao cho “bạn bè của họ” không buồn phiền. Một sự giằng co kỳ lạ giữa điều tôi muốn và điều tôi phải làm, giữa con người thật và hình ảnh tôi phải gồng gánh để giữ.
Có những đêm tôi quay cuồng trong mâu thuẫn, trong cảm giác cô đơn cùng cực dù đang nằm cạnh người thân yêu nhất. Có những ngày, chỉ một lời vô tình cũng khiến tôi bùng nổ – rồi sau đó lại thấy mình như một kẻ thất bại. Tâm trạng tôi như con nước lớn – rút, dâng, xô bờ, rồi lại rút. Mỗi lần tưởng chừng không chịu nổi, tôi lại quay về với Ngài.
Cùng cực, tôi chỉ biết hét lên "xin Ngài đừng bỏ con"!
Cùng cực, tôi chỉ biết hét lên "xin Ngài đừng bỏ con"!
Và lạ thay… mỗi lần như thế, Ngài lại có mặt. Không rầm rộ. Không màu mè. Ngài chỉ đơn giản ở đó – như một dấu chỉ nhẹ nhàng, đủ để xoa dịu tâm trạng tôi. Có khi là một câu kinh vang lên từ chiếc điện thoại. Có khi là ánh mắt con nhìn tôi không phán xét. Có khi là một cơn gió mát lướt qua giữa buổi chiều nóng nực, hay chỉ là ánh nắng rọi xuống mặt tôi qua tán lá. Những điều tưởng rất nhỏ ấy lại đủ để tôi dừng lại, hít một hơi sâu và không bùng nổ. Đủ để tôi… kìm chế.
Đám bạn của tôi trước đây, nói tôi trở nên nhu nhược. Rằng tôi đã đánh mất khí chất đàn ông, đã yếu mềm đi. Nhưng không. Tôi không yếu đuối. Tôi đang học cách yêu thương. Học cách không đáp trả tổn thương bằng tổn thương. Học cách nhẫn nại như Ngài đã từng nhẫn nại với tôi.
Hôm nay, ngày Phục Sinh. Ngày Ngài sống lại. Tôi đứng giữa nhà thờ, lặng im nhìn lên thánh giá. Tim tôi nghẹn ngào. Dù cuộc sống có là gì đi nữa – dù tôi đang phải chịu đựng hay đang được yêu thương, dù công việc có thuận lợi hay thất bại, dù bạn bè có hiểu tôi hay quay lưng, tôi vẫn hân hoan. Hân hoan vì tôi có Ngài. Hân hoan vì tôi không còn đơn độc trong những khúc quanh cuộc đời.
Chúa ơi, có thể con vẫn còn nhiều yếu đuối, vẫn hay nóng nảy, hay giận hờn, vẫn còn tham lam, ích kỷ. Nhưng con đã biết quay về. Con đã biết quỳ gối khi không còn cách nào khác, đã biết thinh lặng thay vì lớn tiếng, đã biết khóc trong lòng thay vì làm đau người khác.
Phải chăng đó là “sống lại” – không chỉ dành cho Chúa, mà còn cho chính con? Một sự sống lại trong tâm hồn. Một sự thay da đổi thịt không cần lễ hội rộn ràng, chỉ cần một cái gật đầu với chính mình: “Tôi sẽ khác đi. Vì tôi đã gặp Ngài.”
Nếu ngày ấy nàng không đưa tay kéo tôi, nếu tôi không chấp nhận theo nàng đến nhà thờ, nếu tôi từ chối cái ôm vô hình của Đấng chịu đóng đinh… có lẽ giờ này tôi đã chẳng còn ở đây.
Tôi đã từng bên bờ vực thẳm. Nhưng nhờ Ngài, tôi đã học được cách sống trên miệng vực mà vẫn thấy đời đáng yêu. Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao. Tôi không biết ai còn ở lại, ai sẽ rời đi. Nhưng tôi biết, Ngài sẽ không bao giờ bỏ tôi.
Trách chi số phận? Trách chi đời?
Tôi không trách nữa.
Vì tôi đã có Ngài.
Chúa ơi, xin giữ lấy con, như Ngài từng nắm tay con qua những cơn mê tối nhất của đời người. Và nếu mai này con lại yếu lòng, xin Ngài cứ nhẹ nhàng mà nhắc: “Con ơi, Ta ở đây.”
Amen.
Tags: nước mắt, hành trình, trái tim, cay đắng, số phận, ngày trước, truyện ký, đàn ông, bất hạnh, sống sót, thảm khốc