Có những người xuất hiện để cứu ta khỏi cái chết, không phải bằng thuốc hay phép thuật, mà bằng tình yêu khiến ta muốn sống.
Rảnh rỗi đọc một cuốn tiểu thuyết cổ trang, tôi không ngờ lại bị ám ảnh đến vậy bởi một chuyện tình tưởng như hoang đường: một hoàng tử lạnh lùng, được tiên đoán sẽ chết trước tuổi 30 nếu không tìm được người con gái "hợp cốt" – có thể san sẻ sinh mệnh với mình.
Suốt mười năm, chàng động phòng với hàng ngàn cô gái, nhưng vẫn vô vọng. Không tình yêu, không cảm xúc – chỉ là một kẻ sống vì sợ chết, một hoàng tử bị nguyền rủa với trái tim hóa đá.
Thế rồi định mệnh xảy đến theo cách chẳng ai ngờ. Trong lúc bị truy sát, chàng trốn vào cỗ kiệu của một cô gái quê đang được rước về nhà chồng. Chỉ một hơi thở, một mùi máu, một cơn cảm nhận lạnh gáy – chàng biết: người hợp cốt chính là cô gái này.
Chàng cướp hôn. Không thương xót. Không cho nàng lựa chọn. Động phòng – không vì ái tình, mà chỉ để giữ mạng.
Nhưng ngay đêm ấy, nàng ... chết.
Chàng hoảng loạn. Lần đầu tiên trái tim băng giá rạn vỡ. Lần đầu tiên chàng biết sợ, không phải vì mình sẽ chết, mà vì nàng đã chết. Người con gái vô danh ấy, người bị cướp mất cuộc đời, lại chính là người khiến chàng lần đầu biết yêu.
Cả triều đình nghĩ nàng đã chết. Một ngôi mộ được lập nên. Chàng hoàng tử chìm trong u uất – biến mất khỏi tiệc tân hôn, khỏi tiếng nhạc cung đình. Họ gọi chàng là kẻ sát thê. Nhưng không ai biết rằng, chàng đã âm thầm dựng nên cả một tòa miếu cho nàng, nguyện không lấy vợ khác trọn đời.
Nhưng định mệnh chưa dừng lại.
Bảy năm sau, khi đã lên ngôi hoàng đế, chàng phát hiện sự thật: nàng chưa chết. Một thầy thuốc lạ đã cứu nàng thoát khỏi tử thần, nhưng để lại thân thể yếu ớt, như ngọn nến chực tắt.
Gặp lại nhau trong nước mắt – nàng trách chàng vì cướp đi cuộc đời của nàng. Chàng xin lỗi. Nhưng rồi… tình yêu bắt đầu chớm nở. Dù đã là thiên tử, đứng trên vạn người, ánh mắt chàng nhìn nàng vẫn là ánh mắt của kẻ si tình.
Biết nàng không thể sống lâu, chàng quyết định làm điều không ai ngờ tới: thực hiện Thuật đổi mạng – một nghi lễ cấm kỵ, truyền lại từ tổ tiên, cho phép người "hợp cốt" trao đổi sinh mệnh. Chàng hoàng đế dùng chính tuổi thọ của mình để kéo dài sự sống cho người con gái ấy.
Một đêm không trăng.
Chàng qua đời trong giấc ngủ, không di chúc, không vương phi, không con nối dõi.
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy – không còn ho ra máu, cũng chẳng thấy đau đớn. Nhưng cũng từ đó, trái tim nàng mang theo bóng dáng một vị vua đã yêu đến tận cùng – yêu đến mức nguyện chết đi để người mình yêu được sống.
Tôi khép cuốn sách lại, thẫn thờ mãi không thôi.
Liệu giữa đời này, có ai yêu ai đến mức đổi mạng? Có thể là không. Nhưng chắc chắn đâu đó, vẫn có người vì yêu mà dám hy sinh tất cả – thời gian, sức khỏe, cả thanh xuân. Vẫn có người, chọn sống cô đơn chỉ vì không ai thay thế được một người đã mất.
Và nếu tình yêu thật sự có thể kéo dài một hơi thở, nâng đỡ một linh hồn đang hấp hối – thì có lẽ, đời này vẫn còn phép màu. Nhưng phép màu ấy không nằm trong thuật pháp, mà nằm trong trái tim biết yêu đến tận cùng.
"Có những người xuất hiện để cứu ta khỏi cái chết, không phải bằng thuốc hay phép thuật, mà bằng tình yêu khiến ta muốn sống."
Tags: sức khỏe, thời gian, không thể, hy sinh, có thể, trao đổi, nước mắt, phát hiện, quyết định, thực hiện, sự thật, tình yêu, trái tim, tội lỗi, cuộc đời, ám ảnh, cảm xúc, kéo dài, cho phép, âm thầm, xin lỗi