Mr Hoàng Tuấn Cầm bút sắc bén, dẫn lối công lý !

Có những lúc không muốn trời tối…

Có những ngày tan tầm, giữa dòng người vội vã trở về mái ấm, tôi lại ước trời đừng tối vội – vì chẳng biết mình sẽ đi đâu, về đâu, giữa thành phố quá rộng mà lòng quá trống.
Có những lúc, tôi không muốn trời tối. Không phải vì sợ bóng đêm, mà bởi vì khi mặt trời vừa khuất sau những dãy nhà cao tầng, khi thành phố lên đèn rực rỡ, thì cũng là lúc trong lòng tôi bắt đầu tối đi – một thứ tối không nằm ở bầu trời, mà là ở chính trái tim. Tối vì không biết đi đâu, về đâu, khi giờ tan tầm đến…
 
Giữa dòng người tấp nập vội vã tìm về những mái nhà thân quen, tôi chợt khựng lại. Tôi đi đâu? Tôi về đâu? Không ai chờ tôi trong căn nhà có bốn bức tường im lìm, không có tiếng bếp lách cách, không có ánh đèn chờ đợi, không có một cái ôm nhẹ nhàng và câu hỏi quen thuộc: “Hôm nay mệt không anh?”. Chỉ có một không gian trống trải, một bóng đèn vàng hắt hiu và chiếc quạt quay đều trong sự lạnh lẽo vô hình.
 
20250610 185446
Và vì vậy, tôi sợ tối. Sợ cái cảm giác một mình giữa phố xá đông đúc, sợ bước chân vô định về một nơi được gọi là “nhà” nhưng không hề có hơi ấm. Cứ như thể sau một ngày sống hết mình giữa đám đông, khi đêm về, ta lại phải trả giá bằng sự cô đơn không lời.
 
Thành phố khi đêm xuống đẹp đến nao lòng – ánh đèn xe hắt lên những con đường loang loáng nước, hàng quán tấp nập, tiếng cười nói hòa lẫn tiếng còi xe. Vậy mà, giữa tất cả những ánh sáng ấy, tôi lại thấy mình như một người lạc lõng, vô hình. Chỉ ước mình có thể tan vào một đám người nào đó, một nhóm bạn nào đó, ngồi quây quần bên quán vỉa hè, kể dăm ba câu chuyện tào lao mà lòng nhẹ đi phần nào.
 
Nhưng rồi, tôi chẳng thuộc về đâu cả. Có những mối quan hệ tưởng như thân thiết, nhưng đến lúc cần một bờ vai để dựa, lại chẳng dám gọi. Có những người bạn trong danh bạ mà tên họ mình từng lưu bằng những cái tên yêu thương nhất, mà giờ đây không còn lý do để bắt chuyện.
 
Vậy là tôi lao đầu vào công việc. Làm như điên, làm như để chạy trốn, làm như sợ nếu ngừng lại thì bản thân sẽ phải đối diện với cái hố sâu trong lòng. Công việc trở thành cái phao để tôi bấu víu, dù biết nó chẳng thể cứu tôi khỏi cơn trầm cảm âm ỉ mỗi khi đêm về.
 
Lắm lúc, tôi tự hỏi: “Chốn yên bình của mình là đâu?”. Không phải nhà, không phải cơ quan, không phải quán café quen, cũng không phải người thân nào cả. Dường như, tôi đã đánh mất cảm giác yên bình từ rất lâu rồi, từ những ngày mà mình còn tin rằng chỉ cần yêu hết mình, sống tử tế là sẽ nhận lại được hạnh phúc.
 
Nhưng đời thì không đơn giản như thế. Có những vết thương không bao giờ lành, có những người ra đi không hề ngoảnh lại, có những điều mình tưởng đã quên, hóa ra lại vẫn còn đau mỗi khi nhớ lại. Vậy thì, làm sao tôi dám để trời tối? Làm sao tôi dám đối diện với chính mình khi ánh đèn không còn đủ sáng để che đi những u uẩn?
 
Tôi đã từng rất sợ cô đơn. Nhưng giờ đây, tôi lại chọn nó như một người bạn đồng hành. Ít ra, nó không phản bội tôi. Tôi không phải kỳ vọng gì ở nó, và nó cũng không làm tôi thất vọng. Chỉ có điều, cái giá phải trả là những đêm dài trằn trọc, là những lần thở dài trong vô thức, là những câu hỏi không ai trả lời: “Rốt cuộc, tôi sống để làm gì?”
 
Người ta bảo, sống là để tìm hạnh phúc. Nhưng khi mà hạnh phúc quá xa vời, người ta lại sống để tồn tại. Còn tôi, có lẽ chỉ đang sống để quên. Quên đi nỗi đau cũ, quên đi những ngày từng lạc quan, quên đi cả chính mình thuở trước – cái người từng tin rằng, ai rồi cũng sẽ tìm được một nơi thuộc về.
 
Nếu ai đó hỏi tôi rằng: “Anh thích buổi sáng hay buổi tối?”, có lẽ tôi sẽ chọn buổi sáng – không phải vì yêu ánh nắng, mà bởi vì buổi sáng không ép tôi phải đối diện với bản thân. Buổi sáng có cà phê, có tiếng xe rộn ràng, có những email, tin nhắn, kế hoạch, và hàng đống việc để làm. Buổi sáng khiến tôi bận rộn đến mức không kịp buồn.
20250610 185407
 
Còn buổi tối – nó trần trụi và thật thà đến tàn nhẫn. Nó vạch trần sự yếu đuối mà tôi cố giấu suốt cả ngày dài. Nó đẩy tôi đến tận cùng của nỗi cô đơn, của sự mệt mỏi mà không có ai để dựa vào.
 
Tôi biết, có rất nhiều người như tôi ngoài kia. Những người không dám để trời tối. Những người cố vùi mình trong công việc, trong rượu, trong phim ảnh, trong mạng xã hội, chỉ để quên đi cảm giác trống rỗng đang gặm nhấm trái tim họ từng đêm. Những người từng mạnh mẽ lắm, từng yêu hết lòng, từng tin tưởng tuyệt đối – và rồi bị tổn thương đến mức không còn dám mở lòng nữa.
 
Đêm nay, tôi lại đi lang thang một vòng quanh thành phố. Không mục đích. Chỉ là không muốn về nhà sớm. Chỉ là không muốn thấy ánh đèn vàng cô quạnh nơi căn phòng lớn đó. Tôi tấp vào một quán ăn, gọi đại một món, ngồi nhìn dòng người qua lại. Có cặp đôi đang nắm tay nhau, có nhóm bạn đang cười đùa, có bác xe ôm đang tranh thủ chợp mắt. Tất cả họ, ít nhất, có một điểm tựa nào đó.
 
Còn tôi, điểm tựa duy nhất là chính mình – một con người đầy vết xước nhưng vẫn phải gồng lên để sống.
 
Nếu có một điều ước, tôi chỉ ước mình đủ can đảm để buông bỏ quá khứ, để tha thứ cho người đã khiến tôi đau, và tha thứ cho chính mình – vì đã để bản thân chịu đựng quá lâu. Ước mình đủ can đảm để mở lòng đón nhận ánh sáng, để biết rằng, không phải đêm nào cũng tối, và không phải người nào đi qua cũng làm mình tổn thương.
 
Nhưng trước khi có đủ can đảm, tôi vẫn sẽ tiếp tục sống như thế này – làm việc như điên để quên đi, dằn lòng không cho nước mắt rơi, và cố tìm trong mớ hỗn độn ấy một mảnh bình yên nào đó, dù là mong manh nhất.
 
Vì đôi khi, có những lúc... thật sự, tôi không muốn trời tối.
 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây