Mr Hoàng Tuấn Cầm bút sắc bén, dẫn lối công lý !

Khi thế gian biến ta thành đá

Có bao giờ bạn lặng lẽ nhìn lại cuộc đời mình và nhận ra rằng bạn không còn giống như người từng mỉm cười vì một chiếc lá rơi, rưng rưng khi thấy ánh chiều nghiêng qua một khung cửa? Có bao giờ bạn giật mình khi thấy mình trở nên vô cảm trước những điều từng khiến trái tim mình thổn thức? Nếu bạn từng như thế, thì có lẽ... bạn đã hoá đá.

Ta đã từng tin rằng chân thành sẽ gọi về chân thành, nước mắt sẽ khiến người ta thôi làm đau nhau, và những vết thương sẽ được chữa lành bởi sự tử tế. Nhưng không, đời không vận hành bằng cảm xúc. Nó vận hành bằng lợi ích. Đôi khi, người cười với ta nhiều nhất lại chính là người nhấn chìm ta trong sự lạnh lẽo sau lưng.

Có những cú ngã không khiến ta gãy xương, nhưng làm tan nát phần hồn. Có những đêm trắng không vì công việc hay mộng mị, mà vì lòng đau quá, chẳng còn chỗ nào để đặt niềm tin. Ta từng đi trên con đường sáng, nhưng thế gian lại rải gai, buộc ta phải học cách đi bằng đầu gối.

Cho đến một ngày, ta nhận ra: ta không thể cứ mềm hoài trong một thế giới toàn lưỡi dao. Không thể cứ khóc mãi trước mặt những người chỉ thấy nước mắt là một cơ hội để dẫm thêm. Ta cứng lại. Ta lạnh hơn. Và rồi, ta hoá đá.

Nhưng đá không sinh ra từ hận thù. Đá được tạo thành từ những tầng trầm tích của tổn thương, của bao lần bị hiểu lầm, bị xem thường, bị phũ phàng từ chính người mà ta từng nghĩ sẽ không bao giờ rời bỏ ta.

Khi thế gian biến ta thành đá, ta không còn dễ rung động trước những lời hứa suông. Ta không còn tin vào những "mãi mãi" chưa từng được kiểm chứng. Ta tập nói "không", tập đứng lên, và tập bước qua những người từng khiến ta rơi vào hố sâu. Ta thôi làm người cứu rỗi ai đó bằng lòng tốt của mình, bởi ta hiểu: mình không phải Chúa. Và thậm chí Chúa cũng từng bị đóng đinh.

Có người nói: “Khi em trở nên lạnh lùng, anh không nhận ra em nữa.” Nhưng anh có biết, chính vì anh đã không nhận ra em khi em còn mềm yếu, nên bây giờ em mới phải trở thành đá? Đá không biết yêu. Đá không biết khóc. Đá không cần được ai giữ chặt để khỏi vỡ tan.

Nhưng, liệu đá có hạnh phúc không?

Đó là câu hỏi mà ta vẫn thường tự hỏi chính mình mỗi đêm. Bởi sâu trong phần đá cứng ấy, vẫn còn đó một trái tim từng biết mơ, từng thèm được chạm vào chút ấm áp, từng tha thiết sống như một con người có cảm xúc. Có đôi khi, ta lại thèm được mềm một chút – dù chỉ trong khoảnh khắc – khi một bàn tay lặng lẽ chạm vào vai ta mà không toan tính. Một ánh mắt nhìn ta không xét đoán. Một câu nói không mang hàm ý thương hại hay đòi hỏi.

Phải chăng, tất cả chúng ta đều từng là những đoá hoa, bị đời giẫm nát, bị người chối từ… rồi một ngày cứng lại mà sống?

Phải chăng, trở thành đá là cách cuối cùng để bảo vệ phần người còn sót lại trong ta?

Thánh Augustine từng nói: “Nếu bạn im lặng trước bất công, bạn đã đứng về phía kẻ áp bức.” Nhưng nếu bạn nói quá nhiều, bạn lại bị xem là yếu đuối, phiền toái, hoặc thậm chí là kẻ nổi loạn. Vậy nên ta chọn làm đá. Để không cần lên tiếng, cũng không cần bào chữa. Đá thì ai đánh cũng không đau thêm được nữa. Đá thì nước mắt cũng không xuyên thấu.

Nhưng nếu một ngày, ai đó đủ kiên nhẫn, đủ yêu thương, đủ kiên trì đập vỡ lớp vỏ cứng ấy… thì biết đâu, họ sẽ thấy bên trong là một người đã từng biết yêu đời đến tha thiết. Một người từng hát, từng vẽ mây, và từng tin vào phép màu.

Khi thế gian biến ta thành đá, hãy nhớ: điều đó không có nghĩa là ta không còn trái tim. Chỉ là ta đang để dành nó, cho ai đó xứng đáng.


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây