Mr Hoàng Tuấn Cầm bút sắc bén, dẫn lối công lý !

Đừng chỉ nhìn một phía - Khi cái đẹp và cái đúng bị bỏ rơi

Trong một xã hội ngày càng phức tạp, điều nguy hiểm không nằm ở cái ác lộ diện, mà ở chỗ người ta chỉ nhìn một phía, vội vàng phán xét mà không thấu hiểu bức tranh toàn cảnh – từ bó hoa bị cấm tặng, đến những bài viết vạch trần sự thật lại bị xem là độc địa.
Có những hội nghị, những sự kiện gần đây bắt đầu phát đi những thông báo lạ lùng: “Đề nghị không tặng hoa”, “Hạn chế hoa chúc mừng”, hoặc khuyến cáo các đơn vị đến dự “không nên lãng phí vào việc mua hoa”. Mọi người hồ hởi vỗ tay, gật gù tán đồng, rằng điều đó văn minh, tiết kiệm. Nhưng rồi, một số ý kiến khác cất lên, nhỏ nhẹ nhưng đáng suy ngẫm: “Tại sao chỉ nhìn vào chi phí của vài cành hoa mà không nhìn thấy cả một ngành công nghiệp phía sau chúng?”

Vâng, người ta thấy được bông hoa, nhưng không thấy được bàn tay của người nông dân trồng hoa dưới nắng sớm, mưa chiều, không thấy những người chở hoa băng qua chợ đầu mối giữa đêm khuya, không thấy những người thợ cắm hoa đang tỉ mỉ lựa từng cánh hồng, cành lan để tạo thành một tác phẩm tinh tế.
 
15 59 06 31 thg 7, 2025

Khi ta cấm mua hoa, có thể ta tiết kiệm được vài trăm ngàn, nhưng ta cũng vừa bóp nghẹt một mắt xích nhỏ trong nền kinh tế, nơi những người lao động chân tay đang sống nhờ vào từng đơn hàng hoa cưới, hoa sự kiện. Ta cấm hoa nhân danh “văn minh” nhưng lại vô tình quay lưng với cả một chuỗi sinh kế cần được kích cầu, chứ không phải siết lại.

Và điều trớ trêu hơn là, khi hoa không được tặng – không phải vì thiếu tình – mà vì người ta sợ bị... nói.

Sự tử tế bị đánh tráo bằng khẩu hiệu

Câu chuyện về hoa chỉ là một lát cắt nhỏ. Nhưng nó phản ánh một căn bệnh lớn hơn trong xã hội: căn bệnh nhìn một chiều, xét đoán hời hợt và không chịu hiểu cặn kẽ bức tranh tổng thể.

Người ta hay nói: “Đừng làm màu”, “Làm từ thiện mà quay phim, chụp hình thì đâu còn là thiện tâm.” Nhưng họ không hiểu rằng, khi bạn quay lại khoảnh khắc trao quà, không phải để khoe khoang, mà để kêu gọi thêm người cùng làm điều tử tế.

Tương tự, có người viết bài vạch trần những vụ làm cà phê giả, thực phẩm bẩn, hành vi lừa đảo, thì bị cộng đồng mạng chửi bới: “Chuyện người ta, can chi vạch áo cho người xem lưng”, “Sống ác quá, không để họ yên à?”

Xin hỏi: Vậy ai sẽ bảo vệ những người dân đang uống cà phê trộn pin, ăn bún nhuộm hóa chất, bị lấy đất trái phép, bị kết án oan?

Phải chăng chúng ta đã sai từ chỗ đó – sai vì chúng ta quen bịt mắt để sống yên ổn, hơn là dám nhìn vào cái xấu để sửa đổi nó?

Khi người viết bài bị xem là “kẻ ác”

Không thiếu những lần, người viết báo hoặc nhà nghiên cứu xã hội phải nhận gạch đá khi dám chạm vào “vùng nhạy cảm”. Một bài báo tố cáo sai phạm đất đai – bị bảo “gây mất đoàn kết nội bộ”. Một bài viết về chuyện kết án sai – bị bảo “làm khó chính quyền”. Một phóng sự điều tra về việc giáo viên bị bạo hành tinh thần – bị quy chụp “bóp méo hình ảnh nhà trường”.

Đáng buồn là, người làm điều xấu ít khi bị cộng đồng lên án mạnh mẽ như người dám chỉ ra cái xấu.

Chúng ta sống trong một xã hội nơi người giết người bị gọi là "tội phạm", còn người tố giác thì bị gọi là "ác mồm". Trong khi những kẻ sản xuất thực phẩm giả, trục lợi trên giọt mồ hôi của người dân, lại sống ung dung vì... không ai dám viết về chúng.

Câu hỏi đặt ra: Ta muốn sống trong một xã hội sợ sự thật, hay một xã hội dám đối diện để sửa chữa sai lầm?
 
15 58 07 31 thg 7, 2025

Đằng sau một bó hoa, là cả một chuỗi giá trị cần được nuôi dưỡng

Quay trở lại chuyện hoa.

Hãy thử hình dung, nếu tất cả hội nghị, sự kiện, lễ khai trương, lễ ra mắt đều cấm tặng hoa, sẽ có bao nhiêu hộ nông dân trồng hoa rơi vào cảnh ế ẩm, bao nhiêu tiệm hoa đóng cửa, bao nhiêu xe chở hoa phải nằm bãi, bao nhiêu người cắm hoa mất việc?

Bạn có thể nói: “Thì họ chuyển sang làm nghề khác!”. Nhưng bạn không thấy rằng mỗi con người đều có kỹ năng, có niềm tin, có truyền thống trong nghề của họ. Bạn cũng không thấy rằng, để chuyển nghề, cần có vốn, có thời gian, có đào tạo – và nhiều khi không còn kịp nữa.

Thế giới này không thiếu những hoa giả từ nhựa, từ giấy, từ gỗ. Nhưng chúng không thay thế được sự sống của một bông hoa thật, như cũng không ai có thể thay thế được bàn tay của người trồng hoa – từ gốc rễ.

Kích cầu hay tiết kiệm – đâu là lựa chọn đúng?

Nếu mỗi người dân đều hạn chế mua hoa, không mua quần áo, không ăn hàng, không đi du lịch... vì “tiết kiệm”, thì nền kinh tế sẽ đi về đâu? Một nền kinh tế không tiêu dùng, không luân chuyển, sẽ dẫn đến suy thoái, thất nghiệp và khủng hoảng.

Tiết kiệm là cần, nhưng tiết kiệm đúng chỗ. Còn trong những hoạt động có tính chất biểu trưng, động viên tinh thần, một bó hoa có thể không có giá trị vật chất lớn, nhưng lại là một sự thúc đẩy tinh thần, và là nguồn sống cho một cộng đồng nghề nghiệp.

Tặng hoa không phải là thói quen lãng phí – nó là một phần của văn hóa, của giao tiếp, của sự nâng niu. Giống như một người trao đi lời chúc mừng – bạn không thể bảo họ là “phí lời”.

Đừng nhầm lẫn sự lên tiếng với sự thù hận

Một bài viết về cái sai, không đồng nghĩa với việc ghét bỏ hay trả thù. Nó chỉ đơn giản là một sự cảnh tỉnh. Cũng như khi bạn chỉ ra một cái cây đang mục gốc, không phải để chặt bỏ cây, mà để cứu lấy cả khu vườn.

Nhưng trong một xã hội quen sống trong sự im lặng, việc cất tiếng nói dễ bị hiểu lầm là gây chuyện.

Người tố cáo sai phạm bị gọi là “kẻ phản trắc”.
Người làm báo điều tra bị gọi là “thọc gậy bánh xe”.
Người chia sẻ thông tin xấu trên mạng bị báo là “lan truyền tiêu cực”.

Thế thì ai sẽ dám nói? Và nếu không ai nói, chúng ta có đang dần đánh mất sự công chính và minh bạch?
ChatGPT Image 16 04 48 31 thg 7, 2025

Từ ánh mắt một chiều, đến sự bất công của cả một xã hội

Chúng ta nhìn vào bó hoa, thấy “phí tiền”. Nhưng ta không nhìn vào sự cực nhọc để tạo ra nó.

Chúng ta nhìn vào bài báo, thấy “chê trách”. Nhưng ta không nhìn vào sự thật bị che giấu bên trong.

Chúng ta nhìn vào người viết, thấy “ác miệng”. Nhưng ta không nhìn vào lòng trắc ẩn và khát khao thay đổi trong họ.

Chúng ta nhìn quá nhiều vào mặt nổi – và bỏ quên gốc rễ. Và khi điều đó trở thành phổ biến, xã hội sẽ không còn phân biệt được đúng sai, mà chỉ còn biết quy kết theo đám đông.

Một xã hội cần dũng cảm, chứ không chỉ cần im lặng

Người viết bài, người trồng hoa, người nói lên sự thật, người cắm hoa... tất cả họ có thể không làm ra hàng ngàn tỷ, nhưng họ giữ cho xã hội này có trái tim.

Nếu bó hoa là biểu tượng của sự đẹp đẽ, thì người viết bài vạch trần cái xấu cũng là biểu tượng của công chính.

Đừng chỉ vì sợ bị nói, mà chúng ta từ chối cái đẹp.
Đừng chỉ vì sợ phiền phức, mà chúng ta bỏ mặc cái xấu.

Bởi nếu ai cũng chọn cách im lặng, rồi một ngày nào đó, khi bạn bị oan sai, khi bạn uống phải cà phê giả, khi bạn chứng kiến một người thân bị oan ức, bạn sẽ ước có ai đó lên tiếng... nhưng đã quá muộn.

Xã hội không cần thêm những người giỏi chỉ trích từ một chiều. Xã hội cần những người biết nhìn cả hai phía – hoặc ba, hoặc bốn – để thấu hiểu.

Chúng ta không thể xây một cộng đồng tử tế bằng cách triệt tiêu những hành động tử tế chỉ vì “nhìn chưa đúng góc độ”.

Hãy để hoa vẫn nở trong ngày vui – bởi đằng sau nó là mồ hôi, là nghề nghiệp, là cảm xúc của hàng ngàn người.

Hãy để những bài viết vạch trần sự thật được tiếp tục – bởi đằng sau nó là công lý, là sự tỉnh thức, là khát vọng thay đổi.

Một bó hoa không làm nên giàu có, nhưng cấm hoa có thể giết chết cả một nghề.

Một bài viết không làm thay đổi thế giới, nhưng im lặng sẽ giúp cái ác sinh sôi.

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây