Nhà thiết kế Nguyễn Công Trí từng truyền cảm hứng bằng câu nói: “Tay trái nắm lấy tay phải mà đi”, như một biểu tượng của bản lĩnh tự thân giữa gian nan, nhưng chính anh nay lại sa ngã khi tìm kiếm cảm hứng trong chất kích thích – dẫn đến bi kịch bị còng tay và đánh mất cả sự nghiệp. Đây là lời cảnh tỉnh cho những ai theo đuổi nghệ thuật: hãy tỉnh thức, đừng thử lòng mình bằng ma túy, bởi ánh sáng của nghệ thuật không bao giờ đến từ bóng tối, và chỉ sự thật – như lời Chúa phán – mới có thể giải thoát con người.
NTK Nguyễn Công Trí từng nói một câu rất hay: "Mỗi khi gặp gian nan trắc trở, tay trái cầm lấy tay phải mà đi." Nghe tưởng đơn giản, mà càng nghĩ càng thấm. Khi không còn ai nắm tay mình, khi thế giới quay lưng hay bỏ mặc, thì chính mình phải nắm lấy mình mà đứng dậy, mà bước tiếp. Đó là bản lĩnh – cũng là cách NTK đã từng đi qua bao tháng ngày khốn khó để trở thành một trong những nhà thiết kế hàng đầu, không chỉ của Việt Nam, mà của cả châu Á.
Ấy vậy mà hôm nay, hai bàn tay ấy đã bị chia cách bởi một con số 8 lạnh lùng làm bằng kim loại – biểu tượng cho vòng còng. Một tài năng lớn, một cái tên từng xuất hiện trên các sàn diễn lớn ở Hollywood, nay bị vùi trong bóng tối bởi chính những sai lầm không thể phủ nhận.
Sự đánh đổi của hào quang
Làm nghệ sĩ không dễ. Đằng sau những bộ đầm lộng lẫy, những ánh đèn sân khấu, là hàng trăm đêm trắng, hàng ngàn áp lực, sự kỳ vọng, và cả cô đơn. Nhiều người tìm đến “chất xúc tác” để giải phóng ý tưởng, để trốn tránh thực tại, để có thể “đi đến tận cùng sáng tạo”. Ban đầu là thử, sau là quen, cuối cùng là nghiện. Nghệ thuật thì vẫn còn đó, nhưng con người thì không còn tự chủ nữa.
Tôi không lạ gì những câu chuyện phía sau sân khấu – nơi một cú "gờ" (gram) hay một "line" trở thành cái vé để họ “bay” về một thế giới mà họ cho rằng là “thiên đường sáng tạo”. Nhưng đó không phải là thiên đường, mà là mê lộ. Lúc đầu, có thể về kịp, tỉnh táo kịp, thiết kế kịp. Sau đó, là lệ thuộc. Càng đi càng xa.
Và rồi, như một điệp khúc buồn, nhiều nghệ sĩ đi "xu tè" rồi, mà người sau vẫn nghĩ "hên xui". Có người còn đùa: “ôi, tình xưa đã phai đi một line mà dzô khoảng 2”, nghe như thơ, mà đắng ngắt trong lòng. Hên xui ư? Không có ai hên cả. Tất cả rồi cũng chỉ là con đường dẫn đến những chiếc còng, bản án, và cả một sự nghiệp tiêu tan.
Đừng thử lòng chính mình
Tôi không phán xét. Tôi chỉ tiếc. Tiếc cho một người có tài, tiếc cho một giấc mơ mang tên Việt Nam được khâu bằng những mũi kim tinh xảo, nay rách toạc bởi một quyết định sai lầm.
Và tôi muốn nói với những người đang còn đứng trên sân khấu, hay đang chập chững bước vào nghề: đừng thử lòng chính mình. Đừng nghĩ mình đủ tỉnh táo để chơi, để rồi vẫn làm chủ được cuộc đời. Không ai thắng được cái “ảo giác vinh quang” mà ma túy mang lại. Không có “liều lượng nghệ thuật” nào là an toàn. Cô không cho cảm hứng thì thôi, mình ráng mà viết, mà vẽ, mà cắt may bằng mồ hôi thật của mình. Đừng cầu viện đến một loại phép màu đen tối.
Chính quyền giờ đang ráo riết truy quét – từ bar, sàn, đến phòng riêng, rồi đến cả những căn hộ chung cư cao cấp hay căn biệt thự được ngụy trang như studio. Một lúc nào đó, người đưa hàng ngoài phố, gương mặt non choẹt, mang một túi hàng xinh xinh, lại khiến sự nghiệp của bạn chấm dứt. Thế giới showbiz nhỏ lắm. Một cái nhấn tin, một cuộc gọi, là lộ. Không có “phép màu” nào che chắn mãi mãi được.
Trong Tin Mừng theo thánh Gioan, Chúa Giêsu từng phán: "Sự thật sẽ giải thoát anh em." (Gioan 8:32). Sự thật ở đây không chỉ là sự phơi bày của pháp luật, mà còn là lời cảnh tỉnh dành cho lương tâm. Mỗi người nghệ sĩ, mỗi con người, đều được dựng nên bởi Thiên Chúa, mang trong mình khả năng sáng tạo và vẻ đẹp riêng. Nhưng khi rời xa sự thật, rời xa ánh sáng, thì họ bước vào đêm tối – nơi những ảo ảnh sẽ dẫn ta đi mãi đến cùng vực thẳm.
Giá như trong giây phút yếu lòng, họ biết dừng lại. Giá như giữa một cơn mỏi mệt, họ biết quay về, gõ cửa Chúa, chứ không phải một căn phòng khói trắng. Giá như một người bạn đủ chân thành, đủ can đảm để nói: “Đừng đi nữa”. Nhưng tiếc thay, giữa thế giới đầy tiếng vỗ tay và xu nịnh, lời thật thường bị nhấn chìm trong tiếng nhạc và ánh đèn.
Một lần nữa, nắm tay chính mình
Sự sa ngã của NTK Nguyễn Công Trí là một bài học không chỉ cho nghệ sĩ, mà cho cả những người đang trên đường theo đuổi đam mê. Khi ranh giới giữa sáng tạo và hủy diệt mong manh như sợi tóc, thì điều quan trọng nhất không phải là tìm nguồn cảm hứng mới – mà là giữ cho mình sự tỉnh thức.
Nếu không ai nắm tay bạn, hãy như lời anh từng nói: “tay trái nắm lấy tay phải mà đi.” Và nếu bạn ngã, cũng đừng sợ. Chúa vẫn ở đó, chờ bạn quay về, như người Cha trong dụ ngôn đứa con hoang đàng (Luca 15:11-32). Nhưng đừng đợi đến lúc hai tay bị xiềng lại rồi mới cầu cứu. Khi đó, mọi thứ đã muộn.
Nghệ thuật là ánh sáng, nhưng nếu người nghệ sĩ đi lạc trong bóng tối, thì tác phẩm cũng chỉ còn là cái bóng của một vinh quang cũ kỹ. Mong rằng sau tất cả, anh Trí – và những ai từng bước sai – sẽ sớm tìm lại được chính mình. Và mong rằng, những người đang đứng giữa ngã rẽ, sẽ chọn đúng con đường, khi còn kịp.
“Hãy tỉnh thức và cầu nguyện, kẻo sa chước cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối.” (Mát-thêu 26:41)
Tags: không thể, bàn tay, có thể, xuất hiện, áp lực, trở thành, giải phóng, ban đầu, cô đơn, câu chuyện, kỳ vọng, hôm nay, khi không, sai lầm, ý tưởng, tháng ngày, sáng tạo, gian nan, tài năng, hào quang, thế giới