Mr Hoàng Tuấn Cầm bút sắc bén, dẫn lối công lý !

Nụ cười của Tổng thống Pháp sau cái tát - Câu chuyện về bản lĩnh đàn ông và nghệ thuật làm chồng 

Giữa sân bay quốc tế, nơi hàng trăm ống kính đang chĩa vào, một cái tát bất ngờ – không phải từ chính trường, mà từ người vợ già của Tổng thống Pháp – nhưng điều khiến thế giới sững lại không phải cú tát ấy, mà là nụ cười và bàn tay ông đưa ra ngay sau đó.
Trong một chuyến công du chính thức đến Việt Nam, khoảnh khắc máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Nội Bài, đón chờ bởi hàng trăm phóng viên quốc tế và lực lượng nghi lễ trang trọng, một hình ảnh bất ngờ đã lọt vào ống kính của phóng viên hãng tin AP. Khi cửa máy bay vừa mở ra, Tổng thống Pháp Emmanuel Macron và người phu nhân đáng kính – bà Brigitte Macron chuẩn bị bước ra.

Bất ngờ, ngay trước mặt hàng loạt ống kính truyền thông, bà Brigitte – trong tà áo đỏ sang trọng – bất ngờ có một động tác nhanh như chớp: bà giơ tay tát nhẹ vào má ông chồng tổng thống, khiến tất cả sững người trong giây lát. Không ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy khuôn mặt của Tổng thống thoáng giật mình. Nhưng điều đặc biệt ngay lập tức ... ông nở một nụ cười đầy thiện cảm và bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng chìa tay về phía người vợ – người vừa tát ông – mời bà cùng bước xuống cầu thang máy bay.
 
0000


Khoảnh khắc ấy đã được ghi lại rất rõ nét, và chỉ trong vòng vài giờ sau, clip ấy đã tràn ngập trên mạng xã hội và các hãng tin quốc tế. Người thì gọi đó là “cú tát quyền lực”, kẻ thì nói rằng “tổng thống bị bà vợ già xử ngay khi vừa đến châu Á”, có người còn hài hước bình luận: “Tổng thống Pháp bị người mẹ nuôi kỷ luật vì đi chơi xa về muộn.”

Thật ra thì ai cũng biết, vợ của Tổng thống Macron – bà Brigitte – hơn ông tới 24 tuổi, từng là cô giáo dạy văn của ông khi ông còn là học sinh trung học. Mối tình vượt mọi ranh giới của họ từng gây sóng gió khắp chính trường Pháp. Nhưng thời gian đã chứng minh tình yêu của họ không phải là mộng tưởng trẻ con. Họ đã cùng nhau bước qua biết bao nhiêu biến động, từ chuyện thị phi đến quyền lực đỉnh cao. Và đến hôm nay, dù chỉ là một cái tát nhẹ, có thể là nhắc nhở yêu thương hay sự giận dỗi phụ nữ rất riêng, thì phản ứng của người đàn ông tên Macron mới là điều đáng để bàn.
 
Ông không cáu giận. Không cau có. Không chống chế. Không né tránh. Ông chỉ nở một nụ cười rất nhẹ, rất duyên, rất tổng thống. Rồi chìa bàn tay ra, mời người phụ nữ vừa “xử” mình cùng bước xuống bậc thang danh giá.

Tôi có thể chấm ông 10 điểm.

Không phải vì ông là nguyên thủ quốc gia. Cũng không phải vì ông đẹp trai hay nói giỏi. Mà là vì ông biết cách làm chồng. Biết cách làm đàn ông.

Trong một xã hội hiện đại, nơi đàn ông ra ngoài làm việc lớn, ăn nói đao to búa lớn, đi đến đâu cũng được người ta kính nể, cúi đầu – thì ở nhà, vẫn là một con người nhỏ bé trước người vợ của mình. Đó không phải là sự nhu nhược. Đó là sự khôn ngoan. Đó là bản lĩnh. Đó là đỉnh cao của nghệ thuật sống.

Người đàn ông ấy không nhất thiết phải luôn giành phần đúng. Không cần phải tranh cãi tay đôi hay vạch rõ ai sai ai phải. Chỉ cần một nụ cười, một cái chìa tay, một cái cúi đầu nhỏ bé – là đã làm nên cả một chiều sâu của tâm thế.

Người ta bảo: “Ra đường, làm ông này bà nọ, về nhà vẫn phải là chồng của một người đàn bà.” Câu nói ấy đúng đến lạ kỳ. Và với Macron, điều ấy được thể hiện rõ hơn bao giờ hết. Khi ở trước truyền thông toàn thế giới, ông không chọn thể hiện cái tôi của một chính khách, mà chọn thể hiện cái tâm của một người chồng – một người bạn đời, một người biết mình đã chọn ai và vì sao mình chọn người ấy.
2024 01 05T105014Z 243805448 R 7031 3373 1710125427

Có người cười cợt: "Vợ ông hơn tuổi, lại từng là cô giáo của ông, lớn như mẹ… mà còn tát ông nữa!" Tôi thì lại nghĩ khác: Trong bao nhiêu đứa trẻ từng đứng trước người phụ nữ ấy, bà chỉ chọn có một mình ông – chọn yêu, chọn kết hôn, chọn đồng hành. Như thế, liệu có gì phải trách?

Chúng ta chọn ai, thì phải biết sống với lựa chọn của mình.

Đàn ông lấy vợ già, lấy người từng dạy mình, là một điều khó. Nhưng để giữ được nụ cười bên người ấy suốt một đời, lại là điều khó gấp trăm lần. Bởi càng yêu lâu, càng sống lâu, người ta càng dễ nhìn thấy khuyết điểm của nhau. Mà để vẫn nâng niu nhau, vẫn nhường nhau, vẫn mời nhau đi cùng trong những khoảnh khắc trịnh trọng nhất đời – như ông Tổng thống Pháp đã làm – đó là điều không phải người đàn ông nào cũng làm được.

Cái tát không làm ông đau. Không làm ông mất mặt. Nó làm nên khí chất. Làm nên một bài học về hôn nhân.

Nếu bạn là đàn ông, hãy thử nhìn lại mình trong khoảnh khắc ấy. Bạn sẽ làm gì? Giơ tay đỡ lại? Gạt phăng tay vợ ra? Quay đi với ánh mắt lạnh lùng? Hay lặng lẽ chìa tay, như một vị tổng thống – với nụ cười vẫn rạng rỡ như mới hôm cưới?

Có người nói: “Vợ mà tát trước công chúng thì xấu mặt chồng quá.” Nhưng thử nghĩ xem: nếu vì một cái tát mà bạn mất kiểm soát, mất khí chất, thì bạn đã thua ngay từ trong nhà rồi. Không ai ngoài kia sẽ tôn trọng một người đàn ông không làm chủ được cảm xúc của mình.

Tổng thống Pháp không phải là nạn nhân của bạo lực gia đình, mà là minh chứng của nghệ thuật sống và bản lĩnh làm chồng. Nụ cười của ông, ánh mắt của ông, cái chìa tay của ông – chính là thông điệp ngầm về tình yêu bền bỉ, về sự nhẫn nại trong một mối quan hệ đã từng rất khác biệt và nhiều rào cản.

Người phụ nữ ấy – bà Brigitte – có thể ra ngoài nghe răm rắp lời của một nhân viên lễ tân trẻ tuổi. Nhưng với chồng mình, bà vẫn có thể mắng, có thể tát, có thể gắt gỏng như một người mẹ nghiêm khắc. Và kỳ lạ thay, người chồng ấy vẫn chấp nhận, vẫn bước xuống máy bay với bà, vẫn nắm tay và mỉm cười. Vì ông biết, bà đã chọn ông giữa hàng trăm học trò năm xưa, và ông cũng đã chọn bà giữa bao nhiêu người phụ nữ khác.

Suy cho cùng, tình yêu thực sự không nằm ở việc ai đúng ai sai, ai trẻ ai già, ai đẹp ai không. Tình yêu thực sự là khi bạn biết chấp nhận nhau, biết chịu đựng những lúc xấu xí nhất của nhau, và vẫn chọn cùng bước đi.

Đó là bài học cho những cặp đôi trẻ tuổi hôm nay. Khi hôn nhân không phải là cuộc chiến để giành phần hơn, mà là hành trình dài để học cách nhường, nhịn, tha thứ và đi cùng.

Hãy cười lên – khi mình đã chọn thế.

Hãy làm tổng thống trong tim người khác – bằng cách làm người chồng khiêm nhường trong nhà mình.

Và hãy học cách nắm tay nhau – ngay cả khi vừa bị chính người đó tát vào mặt.

Vì đôi khi, cái tát ấy… lại là minh chứng của một tình yêu thật lòng.

Và nếu phải chọn một lời Kinh Thánh để kết lại cho câu chuyện này, tôi xin mượn lời Chúa Giê-su trong Tin Mừng Matthêu: “Nếu ai vả anh em má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái nữa” (Mt 5,39). Đó không phải là sự cam chịu nhu nhược, mà là sức mạnh nội tâm của người biết yêu thương – người dám nhường nhịn khi có quyền nổi giận, người dám cúi xuống khi có quyền đứng trên.

Tổng thống Pháp hôm ấy đã không cần diễn thuyết gì về hòa bình, nhân ái hay gia đình. Ông chỉ mỉm cười và đưa tay – như một cách sống. Và chỉ bấy nhiêu thôi, đã đủ để người ta tin rằng: tình yêu thật thì không cần to tiếng, không cần chứng minh.

Chỉ cần đủ bình tĩnh để yêu, đủ bao dung để nhịn, và đủ tin để nắm tay nhau bước xuống – kể cả sau một cái tát.

Vì “Đức mến chịu đựng tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, tha thứ tất cả” (1 Cr 13,7).

- Hoàng Tuấn sau 1 lần bị vợ chửi.

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây