Mr Hoàng Tuấn Cầm bút sắc bén, dẫn lối công lý !

Nụ cười trong im lặng - 1

Phần I - Vợ tôi, phúc hay họa
Mưa Sài Gòn đổ xuống từ buổi chiều, đến tối vẫn không ngớt. Những hạt mưa nặng hạt gõ lộp bộp trên khung cửa kính căn hộ tầng mười một, dội thành nhịp điệu đều đặn, vừa như bản nhạc, vừa như tiếng dằn vặt vang vọng trong lòng người.
 
Nam ngồi bên bàn làm việc, trước mặt là chiếc laptop đang sáng màn hình. Trên đó, câu chữ vừa được gõ ra vẫn lơ lửng, con trỏ nhấp nháy như cái chớp mắt dai dẳng tại chương 19 của bản thảo: “Vợ tôi – phúc hay họa.”
 
Anh tựa người ra ghế, bàn tay vô thức xoay xoay chiếc nhẫn cưới đã rộng hơn kể từ ngày mới cưới. Nhẫn vẫn còn đó, kim loại lạnh trên da thịt, nhưng trong lòng anh, sự ấm áp ngày nào dường như đã vơi đi.
 
Trong phòng khách, chiếc tivi bật kênh thời sự, tiếng phát thanh viên vang vọng đều đều. Nhưng chẳng ai lắng nghe. Cái âm thanh vô hồn ấy chỉ như lớp nền cho sự im lặng nặng trĩu bao phủ căn hộ.
 
Hân ngồi trên sofa, dáng người thẳng nhưng ánh mắt rời rạc. Trên tay cô là chiếc điện thoại. Ngón tay gõ chậm rãi: “Anh có muốn nói chuyện không? Hay lại im lặng như đá?” Tin nhắn vừa gửi đi, chiếc điện thoại trên bàn Nam rung khẽ. Anh nhìn màn hình, thoáng thở dài, rồi đặt xuống mà không mở.
 
Hai con người trong cùng một căn hộ, chung bữa cơm, chung mái nhà, nhưng lại chọn đối thoại qua những dòng chữ lạnh lẽo. Không phải họ không còn yêu, mà vì mỗi câu nói trực diện đều dễ biến thành mồi lửa. Và cả hai đã quá mệt mỏi với những trận tranh cãi triền miên.
 
Hân nhiều lần muốn hỏi thẳng: “Anh có thực sự coi em là họa không?” Nhưng lời ấy cứ nghẹn lại trong cổ họng. Cô nhớ đến ngày cưới, Nam đã từng viết: “Em là bình minh của anh.” Vậy mà giờ, giữa dòng chữ lạnh lùng kia, cô như thấy mình bị hạ xuống tận cùng.
 
Nước mắt chực trào, nhưng Hân nuốt ngược vào trong. Cô không muốn Nam thấy sự yếu đuối của mình. Nhưng mỗi khi nghĩ đến câu văn ấy, trái tim cô như bị dao cứa. Tại sao anh lại viết như vậy? Câu hỏi ám ảnh cô như tiếng mưa rơi không dứt.
 
Đêm xuống, Hân quay lưng lại phía chồng, vẫn gửi tin nhắn thay vì mở lời: “Anh viết cái gì vậy, phúc hay họa là sao?”
 
Nam đọc. Bàn tay anh run nhẹ, nhưng cuối cùng, vẫn đặt điện thoại xuống. Với anh, đó chỉ là câu hỏi của nhân vật trong truyện. Nhưng anh hiểu: một khi Hân đã chạm vào, mọi lời giải thích đều chỉ như bào chữa. Và anh chọn im lặng.
 
Trong những năm tháng làm báo, Nam từng học được một chân lý: “Khi người ta đã muốn tin vào điều gì, thì sự thật chỉ là tiếng gió lạc.” Nhưng anh quên mất, trong hôn nhân, sự thật ấy không phải cho dư luận, mà cho người kề bên.
 
Trong những ngày Hân bị những hoài nghi gặm nhấm, Thành xuất hiện dày hơn.
 
Thành – một tay cò đất quen mặt trong khu, áo sơ mi lúc nào cũng sặc mùi nước hoa rẻ tiền, giày bóng loáng. Hắn có tài biến mọi lời tán gẫu thành dao găm. Với giọng nửa thật nửa giả, Thành thường “tình cờ” gặp Hân ở sảnh, ngoài bãi xe, hay trong quán cà phê gần công ty.
 
– Đàn ông im lặng nhiều khi không phải vì hiền đâu, chị à. – Hắn nói, giọng đầy ẩn ý. – Nhiều khi là để giấu chuyện. Em thương chị, người như chị xứng đáng được sẻ chia.
 
Hân nghe, lòng đau nhói. Không phải cô tin, nhưng những lời ấy gãi đúng nỗi bất an. Càng im lặng, Nam càng như kẻ có tội trong mắt cô.
 
Có hôm, Thành thở dài, mắt lấp lánh giả tạo:
– Nếu em là chị, em sẽ không chịu đựng.
 
Câu nói ấy ám ảnh Hân cả đêm.
 
Nam biết Thành luôn quanh quẩn. Anh không hỏi, không ghen. Trong mắt anh, Thành chẳng qua là kẻ khoác chiếc áo nhân nghĩa. Nhưng Nam cũng không buồn thanh minh. Với anh, Hân chưa bao giờ là “họa.” Câu văn kia chỉ là tự vấn, một cách anh soi lại chính mình trong hôn nhân.
 
Song, ngoài kia, dư luận đâu hiểu. Người ta thêm thắt, chuyền miệng, dựng chuyện. Và khi tin đồn đã bủa vây, im lặng chỉ càng khiến nó có thêm đất để mọc.
 
Để tìm lại khoảng bình yên, Nam dựng một kệ sách nhỏ dưới sảnh chung cư. Anh bưng từng thùng sách xuống, lau bụi, xếp ngay ngắn.
 
Ông bảo vệ nhìn, chép miệng:
– Thời buổi này ai còn đọc nữa đâu, cậu ơi.
 
Nam mỉm cười:
– Thì để ai cần im lặng, có chỗ ngồi.
 
Ngọc – cô gái phục vụ quán cơm tấm đầu ngõ – đi ngang, tay bưng bình trà nóng. Cô dừng lại, đặt xuống bàn nhỏ cạnh kệ:
– Em thấy anh chẳng bao giờ than thở. Người ta kể khổ để nhẹ lòng, còn anh thì giữ hết. Sao vậy?
 
Nam nhìn cô, khẽ cười:
– Than vãn chỉ khiến mình yếu đi thôi.
 
Ngọc im lặng, nhưng ánh mắt sáng lên, vừa thương, vừa phục.
 
Chiều hôm ấy, Vy – cô họa sĩ ở căn hộ đối diện – mang đến một bình hoa dại. Cô đặt lên kệ, khẽ nói:
– Cho sách thêm chút màu.
 
Ánh mắt cô dừng trên gương mặt Nam lâu hơn cần thiết. Trong đó, có một thứ gì mơ hồ giữa sự đồng điệu và nỗi bâng khuâng.
 
Và chính lúc ấy, Liên xuất hiện.
 
Liên – nữ doanh nhân thành đạt, quen Nam từ vài buổi hội thảo. Cô bước vào sảnh với dáng vẻ tự tin, váy công sở sang trọng. Mùi nước hoa thoang thoảng, giọng cô trong trẻo:
– Anh Nam mà cũng làm việc cộng đồng à? Tôi tưởng anh chỉ thích gõ chữ thôi.
 
Nam khẽ đáp:
– Viết cũng cần chỗ để thở.
 
Liên cười, mắt ánh lên:
– Anh khác thật. Trong thành phố ồn ã này, anh như một khoảng lặng hiếm hoi.
 
Câu nói ấy khiến Vy thoáng cau mày, Ngọc cúi đầu, còn Hân – đứng nhìn từ xa – thấy tim mình như bị ai bóp chặt.
 
Một buổi chiều khác, cha xứ giáo xứ gần đó ghé qua. Ông dừng lại trước kệ sách, bàn tay già nua đặt nhẹ lên vai Nam. Giọng ông trầm tĩnh:
– Con làm việc này tốt. Nhưng nhớ, im lặng không phải là bỏ rơi. Gia đình cần một lời nói dịu dàng, không chỉ im lặng.
 
Nam lặng người. Lời cha rót vào tai, thấm vào tim, như giọt nước mưa thấm qua lớp kính dày, làm nhòa đi mọi cố chấp. Anh biết, im lặng đã cứu anh khỏi cãi vã, nhưng cũng đang dần biến thành bức tường giữa anh và Hân.
 
Đêm hôm đó, Hân gửi tin nhắn: “Em đọc lại đoạn ‘phúc hay họa.’”
Nam gõ vài chữ: “Đó là câu của nhân vật, không phải anh nói em. Anh tôn trọng em, chưa bao giờ khác.”
Một lúc sau, Hân đáp: “Em biết. Nhưng người ta không biết.”
 
Nam cầm điện thoại, bật cười chua chát. Hai chữ “người ta” – sao lại nặng nề đến thế. Trong hôn nhân, đôi khi “người ta” còn có sức phá hủy hơn cả những trận cãi vã.
 
Một đêm mưa khác, buổi đọc sách đầu tiên diễn ra dưới sảnh. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt những người tham dự: cụ già tóc bạc, cậu sinh viên, ông bảo vệ, Ngọc, Vy, Liên, và cả Hân.
 
Nam mở một cuốn sách, đọc:
– “Nếu bạn bị xúc phạm, hãy nhớ đó chỉ là ý kiến của người khác. Bạn có thể giữ cho mình bình thản.”
 
Không gian lặng đi. Cụ già gật gù: “Tuổi tôi nghe chữ ‘im lặng’ mới thấy nhẹ lòng.”
Cậu sinh viên khẽ nói: “Đôi khi phải im để nghe tiếng tự do.”
 
Ngọc rót thêm trà, ánh mắt sáng long lanh. Vy nhìn Nam, mắt ngân ngấn. Liên khoanh tay, mỉm cười ẩn ý. Hân ngồi im, đôi bàn tay siết chặt, lòng rối bời.
 
Khi buổi đọc khép lại, Thành xuất hiện, giọng oang oang:
– Hay đấy. Nhưng giải thích một câu thì dễ hơn làm mấy trò này chứ.
 
Nam khẽ đáp, giọng đều như mưa:
– Giải thích để làm gì khi người ta thích câu chuyện của họ hơn sự thật của tôi?
 
Hân ngẩng lên, lần đầu thấy trong mắt chồng ánh lên sự rắn rỏi.
 
Đêm ấy, Nam mở laptop, viết thêm dưới dòng “Vợ tôi – phúc hay họa”:
 
“Không phải để phán xét, mà để soi lại chính mình. Giữa phúc và họa có một cây cầu tên là học lại cách yêu.”
 
Anh lưu lại, rồi ngả lưng. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, như bản nhạc trầm buồn mở màn cho một cơn bão lớn hơn đang đến gần.

Hết phần 1.

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây