Phần 2 - Khi sư tử không quay đầu
Những ngày sau buổi đọc sách đầu tiên, cơn mưa vẫn chưa dứt. Sài Gòn như bị gột rửa từng đêm, đường phố loang loáng ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước. Trong cái ẩm ướt triền miên ấy, tin đồn cũng lan đi nhanh không kém. Từ sảnh chung cư, nó len lỏi vào quán cà phê, sang cả cơ quan nơi Nam làm việc, rồi thậm chí thành đề tài trong những bữa nhậu của những người anh chẳng quen biết.
“Nghe đâu vợ chồng họ đang trục trặc.”
“Có cô họa sĩ gì đó xen vào thì phải.”
“Không, hình như là bà doanh nhân quen ảnh trong hội thảo.”
Những câu nói vu vơ, nhưng khi đã đủ nhiều, nó trở thành sự thật trong mắt đám đông. Và Nam, bằng sự im lặng của mình, vô tình hóa thành tấm gương để người ta mặc sức vẽ vời.
Trong căn hộ tầng mười một, Hân ngày càng lặng lẽ. Không còn những dòng tin nhắn dồn dập, chỉ là sự im im nặng nề. Cô đi làm sớm, về muộn, gương mặt hốc hác. Thỉnh thoảng, Hân nhìn Nam như muốn hỏi điều gì, nhưng rồi lại quay đi.
Một tối, cô đứng nơi cửa sổ, bóng lưng nhỏ bé trước ánh sáng mờ ảo ngoài phố. Tiếng mưa lộp độp trên kính. Hân khẽ hỏi, giọng như gió thoảng:
– Em với anh… còn là gì của nhau?
Nam ngồi ở bàn làm việc, mắt nhìn bản thảo. Anh định trả lời, nhưng cổ họng nghẹn lại. Cuối cùng, anh chỉ thốt ra:
– Là người anh từng chọn. Là người anh vẫn nể phục. Nhưng… có lẽ chúng ta đã quá mệt.
Nước mắt rơi trên gò má Hân, nhưng không thành tiếng. Cô để mặc nó trượt xuống, như dòng mưa ngoài kia, âm thầm mà dai dẳng.
Trong khi đó, Thành lại càng hăng say gieo rắc lời ong tiếng ve. Ở quán cà phê góc phố, hắn vừa nhấp ly đen đá vừa hạ giọng:
– Tôi thương chị Hân lắm. Người như chị ấy mà phải chịu đựng một người chồng vô tâm thì thật phí.
Mỗi lời hắn nói như nhỏ thêm dầu vào ngọn lửa. Người nghe kẻ tin, kẻ thêm thắt. Và tin đồn về Nam dần mang dáng dấp một câu chuyện tình tay ba, tay tư hỗn loạn.
Vy nghe tên mình bị lôi vào, mặt nóng bừng. Cô lao vào vẽ, những nét cọ trên toan trở nên lộn xộn, màu sắc chồng chéo, phản chiếu sự rối loạn trong lòng.
Liên thì khác. Khi nghe ai nhắc, cô chỉ nhếch môi cười:
– Người ta nói vậy là vì họ thấy tôi với Nam hợp nhau. Ghen thôi.
Câu nói ấy như một mũi kim châm vào Vy. Từ đó, mỗi lần họ cùng xuất hiện ở kệ sách, ánh mắt chạm nhau, lóe lên tia cạnh tranh thầm lặng. Ngọc chứng kiến, chỉ thở dài. Trong lòng cô, Nam càng giống một ngọn núi cô độc, xung quanh là gió bão, nhưng chẳng ai chạm được vào đỉnh.
Hân cũng không tránh được sóng gió. Ở công ty, đồng nghiệp xì xào sau lưng. Có người hỏi thẳng: “Chồng chị có phải đang quen ai không?” Câu hỏi tưởng như đùa nhưng cứa vào lòng cô, khiến bước chân về nhà nặng nề hơn.
Một tối, không kìm được, Hân quay sang Nam, đôi mắt đỏ hoe:
– Người ta nói anh với Vy… có đúng không?
Nam im lặng. Anh không muốn tranh cãi. Nhưng sự im lặng ấy như lời thú nhận trong mắt Hân. Cô bật khóc, rồi bỏ vào phòng, sập cửa mạnh đến mức khung kính rung lên.
Nam ngồi lặng, nhớ lời cha xứ: “Im lặng không phải bỏ rơi.” Anh thấy mình đang để im lặng trở thành tội lỗi.
Ngày hôm sau, Liên gọi Nam đi ăn trưa. Quán sang trọng, ánh đèn vàng dịu, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng. Liên nhìn Nam, giọng đầy ẩn ý:
– Anh nên giải thích chứ. Nếu không, thiên hạ sẽ biến anh thành nhân vật chính trong câu chuyện của họ.
Nam khẽ lắc đầu:
– Giải thích cũng vô ích.
– Nhưng im lặng mãi, Hân sẽ tin. Nếu là tôi, tôi không chịu nổi.
Nam ngẩng lên, ánh mắt nghiêm:
– Liên, tôi tôn trọng cô. Nhưng xin đừng xen vào chuyện gia đình tôi.
Liên thoáng khựng lại, rồi cười, nhưng trong mắt đã ánh lên nỗi tổn thương.
– Anh sợ làm người khác tổn thương, nhưng còn chính anh thì sao? – cô nói khẽ, như tự hỏi bản thân.
Nam đứng dậy, bỏ đi. Bóng anh khuất sau cánh cửa, để lại Liên ngồi một mình giữa căn phòng sang trọng, trong lòng tràn đầy hụt hẫng.
Tối hôm đó, Vy tìm Nam dưới kệ sách. Trên tay cô là bức tranh chưa khô màu. Hình anh hiện lên, dáng đứng bên cửa sổ, nửa sáng nửa tối, gương mặt trầm tư.
– Em vẽ anh, vì sợ nếu không, em sẽ quên. – Vy nói, giọng run.
Nam nhìn tranh, khẽ đáp:
– Đừng nhớ anh bằng tranh. Em hãy sống cho em.
Vy cắn môi, nước mắt chực trào. Ngọc từ xa chứng kiến, lòng se thắt. Cô hiểu, Vy đang chìm trong một cơn mưa khác – cơn mưa của những cảm xúc không được đáp lại.
Thành không bỏ lỡ cơ hội. Một lần, hắn chặn Nam ở sảnh, cười nhạt:
– Im lặng hay đấy. Nhưng coi chừng, một ngày người ta sẽ định nghĩa im lặng thay anh.
Nam nhìn thẳng, mắt rắn lại:
– Im lặng là chọn lựa, không phải đầu hàng.
Thành phá lên cười, rồi bỏ đi. Nhưng trong ánh mắt hắn, sự ganh ghét cháy âm ỉ như than hồng dưới lớp tro.
Một tối, cha xứ mời Nam đến phòng nhỏ trong nhà thờ. Ánh nến lung linh hắt bóng thánh giá lên tường. Giọng cha trầm tĩnh:
– Con giữ im lặng để làm gì?
– Để tránh cãi vã. – Nam đáp.
– Nhưng im lặng kéo dài sẽ thành bức tường. Con xây tường, ai sẽ bước qua?
Nam cúi đầu, lòng nặng như đá. Cha đặt tay lên vai anh:
– Đôi khi sư tử cũng phải gầm. Không để dọa nạt, mà để khẳng định sự hiện diện. Con đang mất tiếng nói trong chính gia đình mình.
Những lời ấy như giọt nến nhỏ, rơi thẳng vào tâm can anh.
Hân thấy tất cả. Cô thấy Vy và Liên cùng đến kệ sách, ánh mắt họ chạm nhau như lưỡi dao. Cô thấy Ngọc luôn lặng lẽ bên Nam, như một người chứng nhân vô hình. Cô thấy Thành rình rập quanh mình, gieo rắc lời đường mật.
Một tối, Hân hỏi Nam, giọng khàn đặc:
– Em còn là gì của anh?
Nam nhìn vợ thật lâu, rồi nói chậm rãi:
– Em là người anh kính nể. Là người anh yêu… theo cách mà anh đang học lại.
Hân khóc, nhưng không quay đi. Lần đầu tiên, giữa những trận mưa ngôn từ và im lặng, cô cảm thấy có một khe sáng lọt vào.
Tin đồn ngoài kia vẫn cuồn cuộn. Một kẻ ẩn danh đăng lên mạng tấm ảnh ghép: Nam ngồi ăn cùng Liên trong quán rượu, Vy đứng chờ ngoài cửa, còn Hân một mình trong nhà. Những tấm ảnh giả nhưng như thật, khiến bình luận ào ạt:
“Đàn ông ba phải.”
“Chị vợ đáng thương.”
“Họa sĩ và doanh nhân giành nhau một gã.”
Hân xem, tim như bị bóp nghẹt. Cô đưa điện thoại cho chồng, giọng run run:
– Đây là gì?
Nam nhìn thẳng:
– Một tấm ảnh ghép.
– Em hỏi thật, anh với Liên…?
– Không. – Giọng Nam chắc nịch, ánh mắt kiên định. – Đừng để người khác viết hộ câu chuyện của chúng ta.
Hân sững người. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô thấy trong mắt Nam sự quyết liệt không thể lay chuyển.
Đêm ấy, Nam mở laptop, viết:
“Người ta có thể đồn thổi, có thể dựng chuyện. Nhưng sự thật không nằm trong miệng họ. Sự thật nằm ở nơi ta chọn đứng và nhìn nhau.”
Anh lưu lại, mỉm cười chua chát. Ngoài kia, mưa đã ngớt, để lộ ánh trăng mờ sau tầng mây. Nam biết, đã đến lúc sư tử không chỉ quay lưng.
Anh khép máy, nhắm mắt. Trong lòng, cơn bão đang chờ phía trước, và anh đã sẵn sàng.
Hết phần II
Tags: sư tử