Mr Hoàng Tuấn Cầm bút sắc bén, dẫn lối công lý !

Nụ cười trong im lặng - 3

Phần III - Buông bỏ để tự do
Chiều muộn, trời ngớt mưa, nhưng bầu không khí thành phố vẫn nặng hơi ẩm. Những giọt nước còn đọng trên tán cây khẽ rơi xuống mặt đường, vang tiếng tí tách. Bên dưới sảnh chung cư, kệ sách nhỏ của Nam hắt thứ ánh sáng vàng từ bóng đèn treo tường. Mùi giấy cũ, mùi trà nóng của Ngọc để lại thoang thoảng, hòa lẫn với mùi đất ẩm sau mưa.
 
Hân ngồi đó, lật từng trang sách mà chẳng thấy chữ nghĩa. Ánh đèn vàng phủ lên gương mặt gầy gò, hằn rõ những đêm mất ngủ. Cô không đọc, cũng chẳng nghĩ gì cụ thể. Trong đầu, bao nhiêu hình ảnh chồng chéo: ngày cưới rực rỡ, nụ cười hiền của Nam khi viết bài báo đầu tiên, câu văn “Vợ tôi – phúc hay họa” ám ảnh, và cả ánh mắt thương hại của những người ngoài.
 
Nam bước xuống, đứng yên vài giây sau lưng vợ. Anh thấy đôi vai mảnh run nhẹ, bàn tay cô run rẩy giữ trang sách. Trong khoảnh khắc ấy, Nam nhận ra: im lặng đã biến anh thành một bức tường, mà Hân đang kiệt sức dựa vào. Anh ngồi xuống bên cạnh, nhưng chưa mở lời. Giữa họ, khoảng cách không phải ghế gỗ, mà là hàng ngàn lời chưa nói.
 
Những ngày qua, tin đồn đã vượt khỏi mức xì xào. Thành chính là kẻ góp phần thổi bùng. Hắn không còn rỉ tai riêng lẻ nữa, mà kéo bạn bè ra quán nhậu, nâng ly, nói to:
– Cái thằng Nam đó, vợ con để xơ xác, còn mình thì ve vãn hết cô này tới bà kia. Ai mà chịu nổi!
 
Tiếng cười hùa theo, tiếng bàn tán văng vẳng. Những câu nói ấy bay vào chung cư nhanh hơn cả mùi khói thuốc. Người ta nhìn Hân bằng ánh mắt thương hại; có kẻ còn ác ý thì thầm: “Chắc chị ấy dại, không bỏ quách đi.”
 
Hân nghe, lòng quặn thắt. Nhưng lần này, thay vì hỏi Nam, cô chọn lặng thinh. Cô không còn sức để chờ một lời giải thích. Cái cô cần không phải lời nói, mà là hành động.
 
Nam biết hết. Anh nghe đồng nghiệp xì xào, thấy ánh mắt soi mói của hàng xóm. Và lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ ràng: sự im lặng của mình đã không còn là lá chắn, mà là con dao cứa ngược vào người thân.
 
Một đêm, Hân không ngủ ở nhà. Cô ngồi dưới sảnh, cạnh kệ sách, bóng đèn vàng đổ bóng dài xuống nền gạch. Người qua lại nhìn, nhưng không ai dừng. Trong ánh sáng ấy, Hân thấy mình nhỏ bé, lạc lõng như một nhân vật phụ trong chính đời mình.
 
Nam bước đến, mang theo cuốn sách mỏng. Anh mở ra, đọc thầm câu đầu: “Tự do không nằm ở việc biện minh, mà ở việc dám sống đúng với lựa chọn của mình.”
 
Anh khẽ gấp lại, ngẩng lên:
– Hân… đã đến lúc chúng ta phải buông bỏ.
 
Hân ngạc nhiên, đôi mắt đỏ hoe:
– Buông bỏ… nghĩa là gì?
 
Nam nói chậm, giọng trầm:
– Không phải buông nhau. Mà là buông đi những nghi ngờ, buông lời ong tiếng ve, buông ghen ghét. Nếu không, chúng ta sẽ chết dần trong chính cuộc hôn nhân này.
 
Hân im, nước mắt chảy nhưng lòng nhẹ hơn. Trong bóng đêm, cô thấy Nam không còn né tránh, mà đang tìm cách đưa tay ra.
 
Nhưng sóng gió chưa dừng. Thành vẫn chưa chịu thất bại. Hắn chuẩn bị một “đòn cuối cùng”: nhờ người dựng đoạn video ghép cảnh Nam đi cùng Liên, rồi phát tán trong nhóm cư dân. Đoạn clip ngắn, mờ nhòe, nhưng đủ để người ta tin. Cả chung cư xôn xao.
 
Tối hôm ấy, Nam vừa bước vào sảnh thì đã nghe những lời xì xào:
– Thấy chưa, hóa ra là thật.
– Tội nghiệp chị Hân.
 
Thành đứng giữa đám đông, cười khẩy:
– Tôi nói rồi, im lặng chẳng qua để che giấu thôi!
 
Không khí nặng trĩu. Tất cả ánh mắt dồn vào Nam, chờ một phản ứng.
 
Nam bước chậm đến kệ sách. Anh đặt tay lên mặt gỗ, ánh mắt quét một vòng. Môi anh khẽ mím, rồi lần đầu tiên sau bao tháng, giọng anh vang lớn, rõ ràng:
– Tôi im lặng không phải vì hèn, mà vì không muốn phí lời với điều bịa đặt. Nhưng hôm nay, tôi không thể để sự thật bị chôn vùi trong miệng kẻ khác.
 
Anh nhìn thẳng vào Thành:
– Đoạn video đó là giả. Anh biết rõ, và tất cả ở đây cũng biết, không ai có thể sống chỉ bằng trò dựng chuyện.
 
Đám đông xôn xao. Thành đỏ mặt, lúng túng, nhưng vẫn chống chế:
– Anh nói hay lắm. Nhưng ai tin?
 
Nam xoay người, chỉ vào kệ sách:
– Ở đây có hàng trăm cuốn sách. Mỗi cuốn đều chứa sự thật của tác giả nó. Chúng ta mượn đọc, rồi trả lại. Nhưng có ai dám sửa từng dòng chữ trong đó không? Tin đồn cũng vậy. Đừng lấy cây bút dơ để viết lên trang giấy đời người khác.
 
Không gian lặng đi. Những người đứng quanh cúi đầu. Thành tím mặt, nhưng chẳng ai còn phụ họa.
 
Hân đứng phía sau, mắt ngấn lệ. Lần đầu tiên, cô thấy Nam gầm lên như sư tử, không còn quay lưng, không còn núp sau im lặng.
 
Sau đêm đó, mọi chuyện như đổi khác. Tin đồn tản mát dần, không còn sức bám. Thành mất mặt, dần biến mất khỏi chung cư. Người ta vẫn nhắc chuyện, nhưng giọng nhẹ đi, không còn mũi dao.
 
Kệ sách của Nam đông hơn bao giờ hết. Người già mang sách cũ đến góp, sinh viên ngồi đọc hàng giờ, trẻ con cười vang. Trên bảng gỗ, xuất hiện dòng chữ mới, nét chữ mềm mại của Hân:
 
“Ai mượn xin ghi tên. Ai trả xin mỉm cười. Ai nghi ngờ xin đọc thêm.”
 
Nam đọc, khẽ mỉm cười. Nụ cười không còn cay đắng, mà an nhiên.
 
Vy vẫn ghé, ánh mắt dịu hơn, không còn rối ren. Liên cũng đến vài lần, chỉ đặt sách xuống, lặng lẽ đi. Ngọc vẫn pha trà, ánh mắt lặng thầm nhưng sáng. Và Hân – lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng – ngồi cạnh Nam, cùng lật trang sách, im lặng nhưng bình yên.
 
Đêm, thành phố sáng rực. Từ ban công, Nam nhìn xuống dòng xe như những dải sáng trôi vô tận. Gió mang theo mùi đất ẩm, thoảng chút mùi hoa sữa đầu mùa. Anh biết, cuộc đời này sóng gió không bao giờ hết. Nhưng anh cũng biết, tự do không nằm ở việc chứng minh cho thiên hạ, mà ở chỗ dám buông bỏ những điều độc hại.
 
Anh quay vào, thấy Hân ngồi đó, tay lật trang sách. Bóng cô in trên nền đèn vàng, nhỏ bé nhưng vững chãi. Nam chợt nhận ra: “Nụ cười trong im lặng” không còn là mặt nạ, mà là tự do thật sự.
 
Và đó mới chỉ là khởi đầu cho một đời sống khác.
 
 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây