Vợ xa nhà đã một tháng, tiểu thuyết vẫn chảy, những người tình trong trang viết vẫn hiện hữu, nhưng rồi bất ngờ tôi gặp em – như một nhân vật bước ra từ hư cấu. Cuộc gặp ấy khiến tôi tự hỏi: đâu là đời thực, đâu là văn chương, và em – liệu có phải chính là người tình trong tiểu thuyết?
Vợ tôi xa nhà đã một tháng. Một tháng không dài, nhưng cũng chẳng ngắn, nhất là khi người ở lại luôn đếm từng buổi sáng thức dậy một mình, từng bữa cơm vắng tiếng cười quen, từng đêm lặng nghe tiếng gió gõ vào khung cửa. Căn phòng vẫn vậy: chiếc ghế cô thường ngồi còn in vết lõm của những lần tựa xuống, đôi dép còn nằm ngoan ở góc giường, mùi nước hoa vẫn phảng phất trong tủ áo. Thế nhưng, con người đã đi, để lại một khoảng trống khó gọi tên.
Tôi vẫn viết. Cuốn tiểu thuyết mà tôi ấp ủ từ lâu vẫn tiếp tục tuôn chảy, như dòng sông dù có những tảng đá chắn ngang cũng không chịu ngừng lại. Trong những trang chữ ấy, những cô gái, những người tình bước đi đầy kiêu hãnh. Họ nói cười, họ khóc than, họ thở dốc trong những cuộc tình bí mật, những khát vọng cháy bỏng. Đôi khi tôi lầm tưởng, họ là thật, rằng nếu tôi đưa tay, có thể chạm vào làn da mịn như sương mai của họ.
Nhưng hôm nay, tôi gặp em. Một cuộc gặp bất ngờ, như thể ai đó đã cài vào kịch bản đời tôi một nhân vật chưa từng được báo trước. Em bước đến, không vội vàng, không dè dặt, ánh mắt lấp lánh như giấu một câu hỏi: “Anh có nhận ra tôi không?”
Tôi lặng đi.Trong giây lát, tôi tự hỏi: Em là ai? Là người phụ nữ giữa đời thực, hay chính là một trong những người tình tôi đã viết, bước ra từ trang giấy để đối diện cùng tôi?
*****
Từ ngày vợ đi, tôi mới hiểu thế nào là sự vắng mặt mang theo âm vang dài lâu. Người ta thường nói, khoảng cách làm tình yêu thêm bền chặt. Nhưng khoảng cách cũng có thể làm hiện ra những khe nứt vốn bị che lấp. Tôi không dám chắc mình thuộc về kiểu nào. Chỉ biết rằng, mỗi tối, khi gấp laptop lại, tôi nhìn quanh căn phòng, cảm giác như đang sống trong một thế giới lửng lơ: nửa thực, nửa hư.
Tôi không phản bội. Nhưng tôi không thể phủ nhận: trong trí tưởng, những người tình trong tiểu thuyết sống động hơn bất cứ ai ngoài kia. Họ gọi tên tôi bằng giọng thì thầm, họ cười khúc khích bên tai tôi. Họ không trách cứ, không đòi hỏi. Họ chỉ hiện diện, dịu dàng mà dai dẳng.
*****
Em đến như một sợi chỉ đỏ, vô tình vắt ngang đời tôi trong khoảnh khắc mơ hồ. Quán cà phê nhỏ cuối phố, tiếng mưa lách tách ngoài hiên, tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt em. Không quá quen thuộc, nhưng cũng chẳng xa lạ.
“Anh có vẻ mệt,” em nói. Giọng nói ấy làm tôi giật mình. Nó gần như trùng khớp với giọng của một nhân vật nữ trong cuốn tiểu thuyết tôi đang viết. Cô gái ấy tên Ngọc, một người tình hư cấu, xuất hiện ở chương sáu, với đôi mắt buồn như sương khói.
Tôi bật cười trong lòng: Có phải trí óc mình đã chơi trò trộn lẫn thực tại và hư cấu không?
Em ngồi xuống trước mặt, không chờ lời mời. Ly cà phê nóng bốc khói, hơi ấm lan sang tay tôi. Em không giới thiệu, cũng không cần giải thích lý do có mặt. Cứ như thể chúng tôi đã hẹn nhau từ lâu.
“Anh viết nhiều lắm, đúng không?”
“Sao em biết?”
“Vì em ở trong đó.”
Câu nói khiến tôi lạnh sống lưng.
*****
Nếu đời là tiểu thuyết, thì hẳn tôi đang rơi vào một chương không có tác giả. Em giống hệt nhân vật tôi đã khắc họa: mái tóc dài, ánh mắt trong, nụ cười nửa kín nửa hở. Tôi từng tả về cô gái ấy rằng: “Mỗi bước đi của nàng giống như thể dẫm lên ký ức của người khác, để lại dấu hằn không thể xóa.” Và giờ, em bước, y hệt như thế.
Tôi tự hỏi: Liệu có khi nào mình đã viết quá nhiều, đến mức một nhân vật trở thành thật, mang hình hài mà tôi không kiểm soát được?
“Em muốn gì?” tôi khẽ hỏi.
“Muốn anh nhận ra em. Muốn anh thừa nhận rằng, đôi khi nhân vật còn thật hơn người đang nằm trong trái tim anh.”
Lời nói như một nhát dao mỏng, cắt sâu vào lòng. Tôi im lặng.
*****
Tôi không thể phản bội vợ. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận sự cuốn hút của em. Em như một tấm gương phản chiếu những khao khát bị giấu kín, những mong ước tôi không dám thốt thành lời.
Những ngày sau, chúng tôi gặp lại vài lần. Không hẹn, nhưng cứ như vô tình. Trên con phố vắng, trong thư viện, ở rạp chiếu phim. Em luôn ở đó, mỉm cười, như thể biết trước nơi tôi sẽ xuất hiện. Tôi bắt đầu hoang mang: phải chăng đây là định mệnh?
Vợ tôi vẫn gọi điện đều đặn. Giọng cô trong trẻo qua màn hình, hỏi thăm:
“Anh có ăn uống đầy đủ không?”
“Anh có ngủ ngon không?”
Tôi trả lời ngắn gọn, giấu đi những cơn sóng ngầm trong lòng. Cô tin tôi, và chính sự tin tưởng ấy khiến tôi thấy mình tội lỗi.
*****
Một đêm, tôi mơ. Trong mơ, em bước đến, đặt tay lên vai tôi, thì thầm:
“Anh viết tiếp đi. Nhưng đừng quên, em không chỉ là nhân vật.”
Tôi choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm. Trên bàn, bản thảo dở dang vẫn sáng đèn. Trang giấy mở ra đúng đoạn miêu tả nhân vật nữ bước ra khỏi quán cà phê, với câu cuối: “Và nàng sẽ còn trở lại, để nhắc anh rằng không gì chỉ là chữ viết.”
Tôi đã viết câu đó khi nào? Tôi không nhớ.
*****
Ngày vợ sắp trở về, tôi hẹn em ở quán cũ. Mưa vẫn rơi, như một điệp khúc không ngừng.
“Anh sắp không còn rảnh để gặp em nữa,” tôi nói.
“Em biết. Nhưng em sẽ không biến mất. Bởi em là một phần trong anh.”
Em nhìn thẳng, đôi mắt sâu như vực. Tôi hiểu: đúng vậy, em không bao giờ biến mất, bởi em sống trong tiểu thuyết, và tiểu thuyết thì sẽ còn đó, ngay cả khi đời thực đóng lại cánh cửa.
Tôi mỉm cười.
“Nếu em chỉ là nhân vật, hãy để anh yêu em trong văn chương. Ngoài kia, anh đã có một người đang chờ.”
Em không đáp. Chỉ khẽ cúi đầu, bước ra ngoài hiên mưa. Bóng dáng nhòe dần. Tôi biết, ranh giới đã được vạch ra, dù mong manh, nhưng cần thiết.
*****
Ngày vợ trở về, tôi ra sân bay đón. Khi cô xuất hiện, tôi chợt nhận ra: dù tiểu thuyết có bao nhiêu người tình, đời thực chỉ cần một. Ánh mắt cô, nụ cười cô, bàn tay quen thuộc nắm lấy tay tôi—đó mới là thật, là nơi tôi thuộc về.
Trong vali cô mang về có một cuốn sổ tay mới, tặng tôi:
“Anh viết tiếp đi. Đừng bỏ dở.”
Tôi bật cười. Cô không hề biết rằng, trong suốt một tháng qua, tôi đã viết không ngừng. Và có lẽ, cũng nhờ sự vắng mặt của cô, tôi mới gặp được “người tình trong tiểu thuyết” để hiểu rõ hơn rằng: văn chương là nơi ký thác những khát vọng, còn đời thực là nơi neo giữ trái tim.
*****
Tiểu thuyết vẫn chảy.Những cô gái, những người tình vẫn hiện diện trên trang viết. Nhưng giờ đây, tôi nhìn họ bằng ánh mắt khác. Họ không còn là mối đe dọa, mà là minh chứng cho sức mạnh của trí tưởng. Tôi yêu họ, nhưng tôi còn yêu hơn cái cảm giác được trở về, được nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ, được thấy bóng dáng thân quen bước vào nhà.
Hôm nay tôi gặp em—người tình trong tiểu thuyết. Và tôi đã nói những điều cần nói. Còn em, em mỉm cười rồi tan biến trong cơn mưa.
Trang giấy vẫn mở, nhưng lòng tôi đã khép lại một ngã rẽ. Bởi sau tất cả, tôi biết: người đàn bà của đời mình vẫn đang ngồi bên, đọc từng dòng chữ, và tin rằng chồng mình viết để nhớ, chứ không phải để quên.